Tại Lục trạch.
"Hừ, hai đứa chúng mày, tao không gọi điện giục thì chúng mày sẽ không nghĩ tới chuyện về nhà có đúng không?"
Trong phòng khách, Lục Sùng Sơn nhìn thấy hai cậu con trai trở về lúc đầu còn tỏ ra tức giận, nhưng sau khi thấy Lục Đình Kiêu dắt Tiểu Bảo theo, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng, ôn hòa đi rất nhiều: "Tiểu Bảo tới rồi đấy à!"
Nhan Như Ý hoàn toàn không hề đoái hoài tới hai ông con, chạy thẳng tới chỗ Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo à, lâu lắm không gặp, con có nhớ bà nội không?"
"Ông nội thì sao? Con có nhớ ông nội không?" Lục Sùng Sơn không chịu yếu thế hỏi.
Từ lần Tiểu Bảo bị sốt cao ấy, họ đồng ý giao Tiểu bảo cho Lục Đình Kiêu và trong khoảng thời gian đó không hề gặp Tiểu Bảo, lúc này sớm đã nhớ đến không chịu nổi nữa rồi.
Tiểu Bảo nhìn ông nội rồi lại nhìn bà nội mới cúi đầu viết hai chữ "Nhớ".
Một cái cho bà nội, một cái cho ông nội, rất công bằng.
Hai ông bà nhìn chữ "nhớ" của Tiểu Bảo, bỗng cảm thấy thật vui sướng, thậm chí còn có tác dụng hơn cả ăn cả thuốc tiên.
Trên bàn ăn, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý thay nhau gắp đồ ăn cho Tiểu Bảo, bát Tiểu Bảo chất thành một ngọn núi nhỏ.
Lục Đình Kiêu thỉnh thoảng còn được hỏi vài câu liên quan tới Tiểu Bảo, còn Lục Cảnh Lễ thì hoàn toàn như người vô hình luôn.
"Mẹ, con bảo này! rốt cuộc mẹ gọi con về đây làm gì vậy? Từ lúc con về tới đây đến giờ mẹ chưa hề nhìn con lần nào đâu đấy!" Lục Cảnh Lễ oán thán.
Nhan Như Ý híp mắt cười nhìn Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không thèm ngẩng lên: "Mẹ nhìn mày làm gì? Mày có gì hay mà nhìn!"
Lục Cảnh Lễ: "! " Có thật là mẹ đẻ không vậy!!! Hóa ra gọi anh về cũng chỉ là tiện thể thôi hả?
Đúng là chẳng có thằng con nào như thằng con này! như cái rễ cây!
Ăn xong, Lục Cảnh lễ cuối cùng cũng có chút tác dụng.
Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn để Lục Cảnh Lễ đưa Tiểu Bảo ra vườn chơi, giữ mình Lục Đình