Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu đen tối của cô: "Thôi, anh đi đây."
Ninh Tịch có chút sững sờ: "Ơ? Phải đi rồi sao?" Hóa ra là cố ý chạy tới đây chỉ vì để nói mấy câu kia sao?"
"Ừ."
Ninh Tịch nhướn mày: "Đi thật à? Anh chắc chứ? Không sợ sáng mai tỉnh dậy em chia tay anh sao? Hôm nay là thứ bảy nha! Một tuần đó nha! Là ngày chia tay đúng không nhỉ?"
Sống lưng Lục Đình Kiêu lập tức cứng đờ...
Thấy phản ứng của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch đỡ trán, thật hết nói nổi: "Này, em nên nói gì với anh đây! Boss đại nhân, chỉ số thông minh của anh cao như thế mà lại đi tin cái tên ngốc như Cảnh Lễ là sao chứ! Em đã nói rồi, anh là đặc biệt..."
"Đặc biệt chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng đặc biệt hết á~"
Ánh mắt Lục Đình Kiêu chăm chú nhìn cô, sau đó bất thình lình hỏi: "So với người em thích có đặc biệt hơn không?"
"Hả?" Ninh Tịch sửng sốt.
Người em thích chẳng phải là anh sao?
Đang định nói ra thì đột nhiên kịp phản ứng lại, người kia mà Lục Đình Kiêu nói chắc không phải là...!tên kia đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Ninh Tịch run lên một cái, gai gà tóc gáy cũng dựng đứng hết cả lên: "Tối muộn thế rồi chúng ta đừng nhắc đến người kia có được không?"
Hãi chết đi được...
Vất vả lắm mới thoát được sự ám ảnh đó...
Ánh mắt Lục Đình Kiêu hơi trầm xuống, cánh tay đang ôm Ninh Tịch không tự chủ được mà siết chặt lại: "Được."
"Vào lúc này người em thích là anh, không cho phép anh nghĩ lung tung nha, tối nay anh ở lại đây đi, như vậy sáng mai vừa dậy là chúng ta có thể kỉ niệm ngày thứ tám rồi!" Ninh Tịch vui vẻ đề nghị.
"Được."
Buổi tối nằm trên giường, Ninh Tịch có chút mất ngủ.
Cô lăn người dậy chống nghiêng đầu ngắm Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, mấy ngày nữa Thiên Hạ sẽ được công chiếu, anh có đi xem không?"
Lục Đình Kiêu: "Không biết."
Ninh Tịch lập tức hơi nhỏm dậy: