Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ hắt vào phòng, dưới ánh nắng làn da của cô gái nhỏ trở nên vô cùng mịn màng, dường như có thể nhìn thấy lông tơ mềm mại đáng yêu.
Lục Đình Kiêu ngồi dựa vào đầu giường, ngón tay khẽ mơn man gương mặt của cô gái nhỏ.
Trước đây trong lòng anh vẫn luôn lo sợ căng thẳng, mãi cho đến giờ phút này cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc ở DiBu cho đến bây giờ đã qua một tuần, cuối cùng anh mới dám chắc rằng cô gái đang ở trước mặt anh đã thực sự ở bên cạnh anh.
Đồng hồ sinh học của Ninh Tịch luôn rất chính xác, đúng giờ là tỉnh dậy.
Cô vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt đẹp trai ngời ngời bên cạnh, tâm trạng thoáng cái liền tốt, lập tức cọ cọ gương mặt vào tay anh, sau đó liền ôm chầm lấy anh như con Koala, giọng nói khàn khàn ngái ngủ: "Òa, Boss đại nhân, anh dậy rồi à? Buổi sáng tốt lành~"
"Chào buổi sáng."
Trong chăn ấm thực sự là rất thoải mái nên Ninh Tịch lại ngủ nướng thêm một lát nữa.
Một lúc sau, cô đột nhiên mở mắt ra: "Nói mới nhớ… anh lại để Tiểu Bảo ở nhà một mình rồi, như thế không tốt lắm đâu, Tiểu Bảo sẽ không tức giận chứ?"
Lục Đình Kiêu: "Không đâu, anh đi làm việc nghiêm chỉnh mà."
Ninh Tịch: "Chuyện nghiêm chỉnh…?"
Lục Đình Kiêu: "Vẫn còn một nửa "mẹ" nữa cần thu phục."
Ninh Tịch: "Hả…"
Bình thường anh vẫn lừa Tiểu Bảo thế à?
.....!
Mấy ngày hôm nay, trừ những lúc theo đoàn làm phim đi quảng bá phim thì Ninh Tịch đều bận rộn chuẩn bị cho tuần lễ thời trang xuân hạ sắp bắt đầu.
Danh tiếng cùng với thị trường có mở ra cho bọn họ hay không, tất cả đều phụ thuộc vào tuần lễ thời trang này.
Cuối cùng sau ba hôm liên tục tặng hoa hồng trắng, kế hoạch cưa đổ Dương Thi Nhu đã đến ngày quan trọng nhất.
Tối đến.
Dương Thi Nhu mang theo tâm trạng thấp thỏm và kích động đến nhà hàng làm việc.
Ngày đầu tiên sau khoảnh khắc gặp gỡ thoáng qua đầy kinh ngạc với người tặng hoa hồng trắng đó, cô ta dường như không thể nào tin nổi.
Ngoại trừ những nhân vật không muốn mua chuộc danh tiếng, không hay xuất hiện trên tạp chí thì tất cả những nhân vật tên tuổi của Đế Đô cô ta đều rõ như lòng bàn tay, huống chi vị Nhị công tử của nhà