Mỗi khi có thời gian rảnh Cố Hàn Yên luôn nhớ đến Tô Vũ Khởi, nhưng gọi điện thoại cho cô lúc nào cũng không người nghe máy.
Cố Hàn Yên muốn đi tìm nhưng không biết cô ở đâu, ngay cả địa điểm há miệng chờ sung cũng không có. Theo thời gian trôi, Cố Hàn Yên càng ngày càng thất vọng, tỷ lệ tìm được Tô Vũ Khởi đang chạy dần về con số không.
Một ngày kia vào lúc năm giờ chiều, Cố Hàn Yên ra khỏi văn phòng, định tranh thủ đi siêu thị mua chút đồ rồi quay lại công ty vì trong nhà không còn thức ăn dự trữ.
Lái xe được một nửa đường, cô chợt thấy một bóng người quen thuộc.
Kia không phải là Tô Vũ Khởi chứ!
Tô Vũ Khởi đang đứng trước một hiệu sách cúi đầu lựa chọn, hoàn toàn không biết mình đã vào tầm ngắm của Cố Hàn Yên.
Tâm trạng Cố Hàn Yên rất hưng phấn, dựng xe ở ven đường sau đó rón rén đi tới rồi bỗng nhiên thình lình nhảy ra trước mặt Tô Vũ Khởi.
"Tô Vũ Khởi!"
Động thái trẻ con này dọa Tô Vũ Khởi nhảy dựng lên một cái, sau khi hốt hoảng nhìn người bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình liền xoay đầu bỏ đi.
Chủ hiệu sách gọi với theo cô: "Này, cô còn chưa trả tiền!"
Tô Vũ Khởi cúi đầu quay lại lấy tiền dúi vào tay bà chủ rồi như không nhìn thấy Cố Hàn Yên, quay người rời đi tiếp.
Cố Hàn Yên bối rối đứng chết trân tại chỗ, cô vốn mường tượng sẵn trong đầu mình sẽ hù dọa Tô Vũ Khởi ra sao, rồi em ấy sẽ buông lời chào hỏi thế nào, kiểu như "Oh, chị cũng ở đây à." Nhưng tình huống bây giờ so với giả thiết của cô cơ bản là khác xa một vạn tám ngàn dặm, Tô Vũ Khởi không những không chào hỏi gì mà còn không thèm nhìn cô đã định lủi đi mất. Chẳng lẽ vì mình dọa em ấy sợ thật, nên bây giờ tức giận?
"Tô Vũ Khởi, Tô Vũ Khởi!" Cố Hàn Yên mang giày cao gót bước vội theo kéo tay cô: "Vũ Khởi, em làm sao vậy? Chị làm em sợ sao? Em đừng giận nữa, chị xin lỗi em là được mà?"
Đến lúc này rốt cuộc Tô Vũ Khởi cũng ngẩng đầu lên nhìn Cố Hàn Yên, hai lỗ tai không kìm được đỏ ửng. Đâu phải cô tức giận vì Cố Hàn Yên mà vì không biết phải đối mặt thế nào. Chuyện cô đối với Cố Hàn Yên và chuyện Cố Hàn Yên đối với cô là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho nên nhìn thấy Cố Hàn Yên thình lình xuất hiện, cô hoàn toàn rối loạn đến mức không biết phải làm gì.
"Em đâu có giận." Tô Vũ Khởi nhìn thẳng vào đôi mắt thăm dò của Cố Hàn Yên rồi lập tức dời đi: "Có điều đột nhiên em nhớ ra có chút việc phải làm."
Vừa nghe thấy lời này, Cố Hàn Yên giận dỗi đáp: "Em đừng nói chị biết chút thời gian nói chuyện cũng không có nhé? Tô Vũ Khởi, tại sao em lại tránh mặt chị?"
Bị Cố Hàn Yên nhìn thấu, mặt Tô Vũ Khởi lại càng đỏ hơn trước, chột dạ trả lời: "Không, em đâu có tránh chị."
"Vậy tại sao em không nghe điện thoại của chị? Tại sao phớt lờ chị? Tại sao nhìn thấy chị lại bỏ chạy? Hay là em không muốn làm bạn với chị?"
Cố Hàn Yên liên tục đặt câu hỏi làm Tô Vũ Khởi cứng họng, cứ nhìn chằm chằm Cố Hàn Yên không nói nên lời.
Cố Hàn Yên cho rằng Tô Vũ Khởi im lặng xem như chấp nhận lời cô nói, vừa giận dữ vừa xấu hổ tột cùng, cứ tưởng mình và cô ấy rất hợp nhau, hóa ra đều là do mình tự suy diễn.
Cố Hàn Yên buông Tô Vũ Khởi, xoay người rời đi. Tô Vũ Khởi hoảng hốt kéo tay cô lại: "Cố Hàn Yên! Em, em, không phải em có ý định lẩn tránh chị đâu, cũng không phải là em không muốn làm bạn với chị em cũng không biết nên nói thế nào cho chị hiểu nữa chị chắc chắn không chấp nhận được*."
*Nguyên văn đoạn này không có dấu phẩy nào để ám chỉ Tô Vũ Khởi nói một hơi dài vì sợ Cố Hàn Yên bỏ đi.
"Vậy thì tìm chỗ nào đó rồi từ từ nói." Cố Hàn Yên hung hăng xoay lại nắm chặt tay Tô Vũ Khởi đi về phía trước, tìm một quán cà phê yên tĩnh đi vào. Phục vụ dẫn hai người đến ngồi ở một vị trí gần cửa sổ.
"Hai Blue Mountain, hai Black Forest, cám ơn!"
Phục vụ rất nhanh đem cà phê và bánh gato lên, Cố Hàn Yên đưa cho Tô Vũ Khởi một phần, rồi vừa khuấy đều cốc cà phê trước mặt vừa hỏi: "Bây giờ có thể nói chưa?"
"Ừm."
Cố Hàn Yên không muốn chỉ nhìn thấy mỗi đỉnh đầu của Tô Vũ Khởi nên giơ tay nâng cằm cô dậy: "Vậy em nói đi, chị nghe."
Bất thình lình bị động tác của Cố Hàn Yên chạm vào, Tô Vũ Khởi lại đỏ bừng cả mặt. Cố Hàn Yên ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ sẽ ép Tô Vũ Khởi đến mức quẫn bách thế này, chẳng lẽ liên quan đến việc cô ấy sắp sửa tâm sự cùng mình?
"Vũ Khởi, nói thật chị biết, cuối cùng là em làm sao vậy? Vì sao dạo gần đây không chịu nghe điện thoại của chị?"
"Nếu nghe điện thoại em sẽ không biết nói gì tiếp theo." Tô Vũ Khởi cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, "Chỉ cần nghe thấy tiếng chị em sẽ nói năng lộn xộn."