Cố Hàn Yên vội vã quay về công ty giải quyết công việc khẩn cấp, đến khi xong việc thì đã là hai tiếng sau. Cô vừa bước ra khỏi cổng công ty vừa xoa bóp cần cổ đau nhức, lúc này mới đột nhiên nhớ tới lời tỏ tình của Tô Vũ Khởi, thôi hỏng bét rồi! Tô Vũ Khởi còn đang chờ đáp án của mình, mình lại lập tức bỏ đi, liệu có làm Tô Vũ Khởi tổn thương không?
Cố Hàn Yên không thích phụ nữ nhưng đối với cảm tình này của Tô Vũ Khởi cũng không có ý khinh thường, huống hồ đó còn là cô gái khiến người ta trìu mến.
Cố Hàn Yên lấy điện thoại ra định gọi cho Tô Vũ Khởi, nhưng khi tra danh bạ đến tên Tô Vũ Khởi thì cô lại do dự. Nếu người ta bắt máy thì nên nói gì? Lỡ như nói câu nào đó không đúng làm cô ấy khóc thì làm sao bây giờ? Đối với tâm ý của Tô Vũ Khởi, cô vẫn cần thời gian để từ từ tiêu hóa rồi mới có thể đưa ra một kết quả hợp lý ổn thỏa.
Thở dài một hơi, cô đem điện thoại nhét lại vào túi áo rồi đi ra bãi đậu xe phía sau tòa nhà lấy xe điện. Lấy chìa khóa đút vào ổ, trong đêm răng rắc một tiếng, dường như trái tim của mình cũng bị vặn một cái như chiếc xe này vậy, lòng chợt nhớ Tô Vũ Khởi cũng từng ngồi xe của mình thế nào, ôm chặt mình ra sao.
"Tô Vũ Khởi, sao em ôm chặt vậy?"
"Em sợ, ôm chị sẽ không sợ nữa."
Cố Hàn Yên đứng im như trời trồng, tay vịn cổ xe, ánh mắt mê man không biết hồn đã bay tận phương nào.
"Này, đại tiểu thư, hồi hồn mau!"
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay vẫy liên hồi, Cố Hàn Yên giật mình, lúc nhìn rõ được thì ra là Trần Sâm, tức giận lườm hắn: "Định hù chết người ta à, hay anh muốn giết em?" Cô hoàn toàn quên mất bộ dáng mình lúc nãy dọa người ra sao.
"Hehe, đầu trâu mặt ngựa đang định câu mất hồn phách của em nên anh vội vàng gọi hồn em về đó mà."
"Nói bậy. Xe của anh không phải dưới hầm sao, chạy ra đây làm gì?"
"Hôm nay tâm trạng tốt nên định cưỡi xe điện đi lượn vài vòng ngắm phong cảnh!" Trần Sâm vung chìa khóa trong tay lên xuống nhưng lần này vì ném quá cao nên không tiếp được, chìa khóa hạ cánh thẳng xuống đất, nằm kẹt giữa hai khe hở của lưới sắt dưới đường. Trần Sâm lật đật khom lưng nhặt lấy, "Ối nguy hiểm thật!"
Cố Hàn Yên cười giễu: "May là không lọt vào cống nếu không một vòng cũng không được chứ đừng nói vài vòng, lúc đó chỉ còn dựa vào hai chân thôi."
"Em đúng là không có lương tâm, anh không phải vì em sao."
Lời này mười phần mập mờ, Cố Hàn Yên rất khó hiểu: "Liên quan gì em?"
Trần Sâm làm ra vẻ sửng sốt, sau đó cười ha ha.
"Không phải em nói đi dạo vài vòng rất là hay ho sao, nên anh mới đúng tình hợp lý qua đây đi cùng em đó."
"Thôi, anh tự đi một mình đi, em về trước đây." Cố Hàn Yên vừa nói vừa đẩy xe ra.
"Hây hây, chờ anh một chút." Trần Sâm thấy cô muốn đi thật, vội vàng khom lưng mở khóa khởi động xe điện đuổi theo, "Em định đi mua vé số hay sao mà vội vã thế!"
"Nếu thật có vé số thật trăm phầm trăm trúng thưởng đang chờ em đến, em nhất định bay qua ngay. Nhưng bây giờ em thực sự chỉ muốn về nhà để bộ xương rã rời này được nghỉ ngơi thôi."
"Sao vậy, mấy hôm nay mệt quá à? Hay đi ra ngoài xả stress một chút đi, cuối tuần này em rảnh không? Anh mời em đi xem phim, ừ, rủ thêm Trương Mạn nữa."
"Đến đó rồi tính, em cũng không biết em có thời gian không." Cố Hàn Yên leo lên yên xe, trong lòng có tâm sự nên cô nào còn tâm tư suy nghĩ cuối tuần này đi đâu chơi.
Trần Sâm nói: "Ừ vậy cũng được, đến đó anh sẽ gọi lại cho em, bái bai."
"Tạm biệt."
Sau khi Cố Hàn Yên chào Trần Sâm liền đi thẳng về nhà, lúc bước vào cửa cúi xuống đổi giày, ngước lên chợt thấy bức tranh Tô Vũ Khởi tặng được cô bày trêи tủ rượu, vị trí này rất bắt mắt.
Cô đi đến lấy bức tranh xuống rồi ngồi vào ghế sofa, khẽ vuốt ve lên bề mặt, liệu ở mặt sau có che giấu lời tâm tình nào của Tô Vũ Khởi hay không?
Gảy gảy ngón tay phía trêи khung tranh, Cố Hàn Yên hứng khởi gỡ tấm gỗ phía sau khung tranh ra. Rất nhiều người tặng quà đều có thói quen sẽ lén viết lời tặng ở mặt sau rồi mong đợi người nhận quà sẽ đọc được, phải chăng Tô Vũ Khởi cũng sẽ làm như thế? Cô lật bức tranh qua, quả nhiên ở mặt sau thấy được mấy dòng chữ.
"Nhớ nhung một người
Là trân trọng gieo người vào lòng
Là nhung nhớ đến tê dại
Vì người không có ở bên tôi"
Trong lòng Cố Hàn Yên có cảm giác rất lạ, người mà cô ấy nhớ nhung là mình sao? Làm bạn với nhau, cô đâu biết tình cảm cô ấy dành cho mình lại sâu đậm đến nhường này. Đối với tình yêu đồng tính, không phải Cố Hàn Yên chưa từng nghe chưa từng thấy bao giờ, có điều cô chưa từng đặt mình vào bên trong tình cảnh này bao giờ, giống như đây là một thế giới cách cô rất xa mà đời này cô sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc vậy.
Và giờ đây, có một cô gái nói yêu cô.
Cố Hàn Yên không phải chưa từng nói lời từ chối với người theo đuổi cô, nếu không phải khéo léo thì cũng là kiên quyết thẳng thừng. Nhưng mà, cô không biết nên làm thế nào với Tô Vũ Khởi. Cô ấy chỉ là một cô gái, không có nội tâm vững vàng như đàn ông,