Cuối cùng cũng tới ngày Thiên Vân xách hành lí lên đường đi công tác. Hải chở cô ra sân bay, còn cẩn thận cầm giúp chiếc túi du lịch nhỏ mà nặng trĩu cho tới tận khi cô qua cửa hải quan tuy rằng anh vẫn giữ thái độ khẩn trương thần bí và có chút xa cách, dường như bận rộn giấu cô lén lút làm chuyện gì đó suốt hai ngày qua, một mực không hé lộ cho cô biết. Vân buồn bực, nhưng cũng lo soạn tham luận cho buổi hội thảo chuyên ngành trong chuyến công tác lần này, nên chưa rảnh để mà tra xét. Họ vẫy tay chào tạm biệt qua hàng cửa ngăn cách. Đi được 10 bước chân, cô thử lén quay đầu nhìn lại, xem có còn thấy bóng dáng anh đứng ở đó nhìn theo mình hay không. Vẫn biết kiểu hành động này quá sức vớ vẩn nhưng trong lòng cô lại không ngừng nuôi hy vọng, thấy anh đứng ở vị trí cũ chờ đón ánh mắt của cô, lưu luyến không rời. Có điều, bóng dáng của anh đã mất hút không biết từ lúc nào. Thiên Vân mỉm cười tự giễu cái hành động ngớ ngẩn của mình. Thực tế quả thật là khác xa so với mấy cảnh trong tiểu thuyết, phim ảnh hay nhắc tới.
Cô loay hoay kiếm chỗ ngồi của mình trên máy bay. Đây rồi, hàng 25, hãy E! Cô kiên nhẫn đợi một vài người khách kế bên tiến lên phía trước mới tới lượt mình nhón chân nhét chiếc túi căng phồng lên khoang hành lí phía bên trên. Chiếc túi hơi to một chút so với khoảng không gian đựng khiến cô bặm môi vừa đẩy vừa nhét nó vào. Đang loay hoay, một bàn tay nam giới thò ra từ phía sau đỉnh đầu của cô, giúp cô xử lý chiếc túi cứng đầu. Vân quay lại định cảm ơn, nhưng lời nói chưa kịp dâng lên nơi đầu môi đã biến thành một tiếng reo ngạc nhiên khe khẽ:
- Ồ! Anh ạ!
- Ừ, là anh đây! – Giám đốc Phú đứng gần sau lưng cô, cười cười thay cho lời chào. Máy bay chật chội, một hành khách len qua lối đi, khiến cho hai người bọn họ bị ép sát vào nhau. Vân ngượng ngùng lui vào trong ghế ngồi. Điều cô không thể ngờ được là anh ta cũng chen vào theo. Hóa ra, ghế của anh ngay sát bên cô. Bây giờ cô mới vỡ lẽ nụ cười đầy ẩn ý của chị Phương lúc thông báo chuyến công tác này với cô, vốn có liên quan đến Phú. Bà mối ấy vẫn chưa từ bỏ chuyện tốt đẹp mình muốn vun cho đàn em. Cô lẽ ra phải đoán được từ sớm là trong chuyến đi Hà Nội này thì giám đốc một công ty phát hành lớn cũng có thể tham gia chứ. Vân thầm than khổ trong lòng. Hai người bọn họ cũng mới chỉ gặp nhau đôi lần, thậm chí cũng không phải là tự giác gì mà đều là do người khác hay hoàn cảnh tác động vào. Sau đó, cô cũng chẳng thấy anh liên lạc lại gì thêm. Chắc vẻ bình tĩnh tẻ nhạt của cô làm anh chán ngấy. Vả lại, bên cạnh anh các cô gái xinh đẹp giỏi giang thiếu gì, anh vơ một cái lại không được vài người vài người ưng ý hay sao? Nghĩ đến đấy, cô yên lòng ngả người xuống lưng ghế.
Tiếng loa trên hệ thống phát ra một giọng nữ mềm mại, yêu cầu các hành khách ngồi yên vị trí, thắt dây an toàn, gập bàn ăn, tắt hết các thiết bị di động để máy bay chuẩn bị cất cánh. Không muốn trò chuyện nhiều lời với người ngồi cạnh, vừa nghe báo hiệu máy bay đã ổn định trên không, Thiên Vân tựa đầu vào gần cửa sổ, nhắm mắt ngủ, bỏ qua cả suất ăn nhẹ phục vụ trên chuyến bay. Thế mà cuối cùng cô cũng dể dàng ngủ thiếp đi thật. Thậm chí đến khi Phú lay khẽ cánh tay cô, nhắc cô dựng thắng lưng ghế dậy vì máy bay sắp hạ cánh, cô mới mờ mịt hé mắt ra. Mất vài phút di chuyển trên đường băng, cuối cùng, máy bay cũng dừng hẳn. Đám hành khách nhộn nhạo như những con ong trong tổ, ai nấy khẩn trương muốn thoát cho nhanh ra khỏi khoang bụng của con chim sắt khổng lồ này. Lúc Vân đi theo sau Phú ra tới khoang hạng nhất, bất chợt một người phụ nữ lớn tuổi hướng về phía Phú nói:
- Anh gì ơi, cám ơn anh lúc nãy đã đổi ghế cho tôi nhé! Ngồi ở khoang này đúng là êm quá cơ. Cứ như ru ấy.
- Dạ, không có gì đâu cô.
Họ còn trao đổi thêm vài câu xã giao nữa, Vân đều nghe thấy hết. Vậy là, cái ý nghĩ dỗ cho cô yên lòng lúc mới vào máy bay bỗng nhiên tan rã. Anh ấy vẫn để ý đến cô sao? Cô không biết nên lấy làm vui hay là buồn về chuyện này nữa.
Về đến khách sạn, cô nhận được điện thoại của Hải. Anh hỏi cô đã tới nới chưa, thời tiết ở Hà Nội như thế nào, có mệt không, có bị say xe không. Giọng anh rất vội vàng, cô còn nghe rất rõ những tiếng ồn ào của rất nhiều người và cả tiếng máy móc đang vận hành.
- Anh đang ở công trường hay sao mà ồn thế?
- Ừ, anh đang bận chút. Thế thôi, gặp sau nhé!
Hơ! Chưa để cô kịp nói gì, điện thoại đã bị anh cúp rồi!
Cuộc hội thảo diễn ra khá thuận lợi. Trong suốt thời gian này, Phú luôn theo cạnh chăm sóc Vân rất tận tình nhưng đều bị cô khéo léo khước từ. Buổi tối thứ 7, trước ngày chuyến công tác kết thúc, Phú hẹn đưa cô đi ăn tối. Vẻ kiến quyết của anh khiến cho Vân khó có thể chối từ. Thế là cô đành theo anh lên taxi, nhằm hướng Hồ Tây mà tiến. Đường phố Hà Nội cô không rành rẽ lắm, chỉ thấy xe đi qua những con phố nhỏ mà ồn ào, rồi lại vòng qua những ngõ ngách sâu hút, cũng ồn ào không kém. Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa một ngôi nhà, mà nếu như không có tấm biển đề chữ “Nhà hàng Hoa Hải”, thì cô cứ nghĩ nó cũng là một nhà dân bình thường nào đó. Từ cổng, hai người đi sâu vào trong sân mới thấy một nhân viên nam mặc quần tây, áo sơ mi hơi cũ nhưng sạch sẽ, chạy ra đón, rồi dẫn họ lên lầu trên. Cơn gió mát từ những tán hoa sữa bên ngoài cửa sổ ùa vào, Vân chợt nhận ra, họ đang ngồi ở một vị trí ngay sát con sông Hồng trứ danh trên đất Bắc. Xa xa về phía bên phải tầm mắt của cô là dòng sông rộng lớn, lúc này chỉ thấy màu lấp lánh bạc của những con sóng nhấp nhô chứ không nhìn rõ cảnh vật.
Phục vụ mang thực đơn lên. Vân tò mò mở ra, thấy toàn là những món ăn đặc sản với nhiều cái tên lạ lẫm khiến cho cô không biết nên chọn món nào, đành phó thác cho Phú. Anh không cần nhìn thực đơn, chỉ nhìn cô cất tiếng hỏi:
- Nơi này ngon nhất là món cá lăng. Mình chọn một con cá lăng được không em?
- Dạ được.
Anh quay sang cậu phục vụ:
- Phiền lấy một con cá đủ cho 3 món, hai người ăn, một chiên nghệ, một hấp, một lẩu măng chua.
Anh quay sang Vân dò hỏi, cô gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý cả hai chân hai tay.
- Anh chị có dùng rượu, bia hay đồ uống gì không ạ? Hay anh chị dùng vang nhé?
- Cũng được.
- Anh chị dùng vang Pháp hay Chi-lê ạ? Nhà hàng em mới nhập về một lô vang Chi-lê rất ngon, để em mang ra cho anh chị xem. – Người phục vụ nhanh nhẹn mang tới một chai vang trắng thanh mảnh, chìa