Cuộc điện thoại đầu tiên Thiên Vân nhận được ngay sau khi rời khỏi sân bay là của chị Phương. “Bà mối hờ” không kìm được sự nhiệt tình, sốt ruột gọi cho cô muốn nghe kết quả của “chuyến công tác”. Nghe thấy chữ “Bình thường chị ạ!” của Vân, chị Phương nôn nóng cơ hồ như muốn hét lên trong điện thoại: “Bình thường là bình thường thế nào! Cô không nói để tôi đi hỏi cậu Phú!”. Hét xong là cụp máy. Có thể thấy chị khá hy vọng vào tiến triển của mối quan hệ giữa hai người qua lần đi công tác chung này. Vân nhớ sự lạnh nhạt lần trước của tổng biên tập với mình. Lại thêm lần này nữa thì không biết thái độ của chị sẽ ra sao đây? Tuy nhiên, điều khiến cho cô đau đầu hơn lúc này lại là Hải. Sau cú điện thoại hỏi thăm lấy lệ mấy ngày trước, anh không hề gọi lại cho cô thêm một cú điện thoại nào, chỉ nhắn mấy tin nhắn nội dung không quan trọng, mà đến khi cô nhiệt tình nhắn lại thì anh cũng lơ đẹp luôn. Biết được ngày giờ quay về Sài Gòn của cô, anh nói anh không thể đón cô được, vì anh bận chuyển nhà. Anh đã tìm được chỗ để thuê rồi. Nhanh thật đấy! Có thể là anh đã nhớ đến giao ước của cô với anh, nếu như không tìm được chỗ để thuê ngay trong tuần thì sẽ bị tống khứ đi không thương tiếc. Được! Cũng khá khen cho anh ta có ý thức tự lực tự cường cao như thế.
Vân trả tiền taxi rồi kéo chiếc túi du lịch lúc này đã nặng thêm mấy phần vào cổng của chung cư, cố rặn ra một nụ cười chào hỏi cô bảo vệ, rồi lếch thếch chui vào thang máy, nặng nề ấn số. Đing đoong! Thang máy dừng lại. Cô kéo túi ra, lê chân tới trước căn hộ của mình, dùng chiếc khóa đã cầm sẵn trên tay để mở cửa . Chào đón cô là …một căn phòng lạ hoắc. Hình như cô lại lơ đãng mà đi nhầm vào nhà của tầng dưới rồi. Cô vô thức định đi ra lại thang máy. Nhưng vừa dợm bước thì chợt thấy có gì đó không đúng. Nếu như đây là căn hộ ở tầng 4, thì làm sao chìa khóa của cô có thể mở cánh cửa này ra được? Chẳng lẽ cô mới chỉ đi công tác có mấy ngày, thế giới này đã vật đổi sao dời? Vứt phịch chiếc túi du lịch xuống dưới chân, cô kiên quyết đi vào bên trong căn hộ để xem xét kỹ hơn. Nếu như đây đúng là căn hộ của cô thì nội thất của nó đã được thay đổi hoàn toàn. Nền gạch bông trước đây thay bằng sàn gỗ bóng loáng, khu vực bếp lộn xộn với nồi niêu xong chảo rổ rá lộn xộn đã biến mất, thay vào đó là những chiếc tủ màu sắc trang nhã được bắt trên tường, phía dưới là chiếc bếp ga âm có in cả hoa văn nhìn đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Bộ sô pha trong phòng khách được dẹp lui vào góc tường, giữa phòng trải một tấm thảm lông cừu xanh nhạt, liền kề một chiếc ghế lười dạng chữ nhật đặt ngay dưới ô cửa sổ, trên đó xếp vài chiếc gối đệm lớn màu vàng chanh, tiệp màu với tấm rèm cửa sổ khiến ta có thể hình dung ra một chỗ ngả lưng đọc sách lý tưởng. Bất ngờ nhất là bức tường giả thạch cao ở giữa phòng đã bị dỡ bỏ, thay vào đó là một tấm kính lửng có khắc hoa văn trong mờ. Phòng ngủ của cô… Ôi chiếc giường sắt nhỏ bé thân thuộc của cô… nay còn đâu! Thay vào đó là một chiếc giường đôi chăn gối trắng tinh. Hoàng Thiên Vân một mình đứng giữa căn phòng lạ lạ quen quen, bàng hoàng vẫn còn chưa dứt nhưng trong đầu cô lập tức bật ngay ra một cái tên: Hải! Nguyễn Trường Hải, tôi sẽ xử trảm anh!
Cơn kích động đang chạy rần rật trong huyết quản. Cô nhào tới bên chiếc điện thoại, vừa bấm số vừa lầm bầm “Anh dám không nghe điện thoại không?”. Ngay khi thông cuộc gọi, cô nghe giọng mình nghẹn ngào:
- Hải! Anh đã làm gì căn hộ của tôi thế hả?
- Anh…
- Anh cái gì, đang ở đâu thế? Về ngay đây cho tôi. Anh chắc chết rồi, nghe chưa!
Những lời đe dọa của cô không làm cho kẻ chủ mưu hoảng sợ, trái lại, tiếng Hải khẽ cười đầu bên kia, khiến cho giọng cô hơi chùng xuống:
- Anh cười cái gì?
- Anh chưa từng thấy bộ dạng lúc tức giận của em. Trước đây lúc bực mình lắm, em cũng cực kỳ nhỏ nhẹ.
- Điều anh chưa từng thấy còn nhiều vô kể. Có về không thì bảo!
- Anh… không đi được.
- Đùa à? Tôi không đùa đâu đấy!
- Vậy em lên đây đi. Lầu 7, căn hộ 714.
Vân ngớ người ra nửa phút mới nhận thức được một thông tin là Hải đã thuê nhà ở tầng 7 của khu chung cư này theo sự gợi ý của cô tổ trưởng.
- Được! Lên thì lên! Và tốt nhất là anh đừng có mà giở trò gì đấy.
Thiên Vân ném điện thoại lên giường, hùng dũng như nữ thần công lý lao ra khỏi phòng, quyết đòi lại tôn nghiêm cho bản thân. Thang máy bận, cô chẳng buồn đợi, cứ thế leo thang bộ lên thêm 2 tầng lầu, đập như phá cửa căn hộ 714.
- Vào đi, cửa không khóa. – Tiếng Hải vọng ra nho nhỏ.
Vừa bước vào bên trong, cô đang bực mình mấy tự nhiên cũng phải muốn bật cười. Căn hộ trống trơn, chẳng có thứ đồ đạc nội thất nào đáng kể trừ chiếc giường sắt nhỏ của cô kê ở giữa. Trên giường, Hải đang nửa nằm nửa ngồi, một chân duỗi thẳng, một chân thả xuống đất. Phần mắt cá bên chiếc chân duỗi thẳng của anh được băng bó bằng vải co giãn chuyên dụng, nhưng lúc này đang được phủ một tấm chăn mỏng nên không thể nhìn thấy được.
Hải nheo nheo mắt nhìn Thiên Vân đánh giá, sau đó mỉm cười, nụ cười rạng rỡ quen thuộc:
- Ở Hà Nội có vài ngày mà hình như em xinh ra đấy!
Coi cái miệng anh kìa! Dẻo như kẹo kéo.
- Có nịnh em cũng không thoát tội được đâu! – Vân đe. Cô bước lại gần, đứng trước mặt anh, hai tay chống nạnh: – Tại sao anh lại tự ý sửa nhà em như vậy hả? Lại còn dám lừa lúc em đi vắng nữa chứ. Hóa ra anh lén lén lút lút mấy ngày nay là để làm cái việc đó à?
Thấy anh giương mắt nhìn mình trong im lặng, Dương khua khoắng đôi tay trước mặt anh:
- Sao không nói gì? Anh phải giải thích rõ ràng chứ. Ý của anh là gì? Hả? Hả…
Hải tóm lấy hai tay cô, kéo về phía anh, chấm dứt tràng lải nhải của cô bằng cách rướn đầu lên, động tác như chuẩn bị hôn. Vân lập tức lui về đằng sau theo phản xạ, tức giận giãy giụa phản kháng:
- Anh quá đáng lắm, đã sai mà còn không chịu nhận lỗi, lại định làm cái gì thế này?
- A…
- Còn kêu nữa chứ. Anh coi là ai đang bắt nạt ai vậy?
Hải buông cô ra, miệng không ngừng rên rỉ, hai tay ôm lấy chân:
- Em… em ngồi lên chân anh rồi!
Cô giật mình nhổm dậy, lo lắng nhìn nét mặt đau đớn của Hải:
- Anh sao vậy? Đừng đùa nữa!
Miệng nói vậy nhưng tay cô đã nhanh chóng lật tấm chăn ra, sững sờ nhìn vào phần chân bị băng bó của anh, kinh ngạc kêu khẽ:
- Chân