Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Đại lừa đảo


trước sau

"Ngươi biết ta là ai sao?"

"Ngươi đẹp như tiên tử, ta muốn giả bộ không biết cũng không được." Giang Vân Hạc cười khổ.

Dù Thất Tinh tiên tử luôn nhìn về phía mình, nhưng Giang Vân Hạc cảm thấy trong đôi mắt nàng đã không còn gì cả, tất cả chỉ sót lại vết tích của thời gian, cùng bốn ngàn năm yêu hận.

Giang Vân Hạc nghiêng đầu, liếc mắt nhìn mấy người khác: Các ngươi ai tới tiếp lời ta?

Nhưng hắn chỉ nhận lại được mấy con chim cút.

Thêm được con gà chọi cứng đầu Tu Bình.

Không thể dựa vào đám người này được.

Nếu Tam sư tỷ có thể nói mấy câu như ta, ta sẽ đánh rắm ngay lập tức!

Vào lúc này, nếu không biết nói năng cẩn thận, cũng tương đương với việc tự chân dẫm lên mìn.

Giang Vân Hạc gãi gãi đầu nói: "Thật ra thì ta biết cũng không nhiều, ta chỉ biết là, con thiêu thân rất ngu ngốc, biết rõ phía trước là lửa, lao tới sẽ bị thương, nhưng vẫn lao tới."

Trong lúc nói Giang Vân Hạc vẫn để ý vẻ mặt Thất Tinh tiên tử, nếu thấy có chỗ không đúng hắn sẽ lập tức đổi lại.

Nhưng không ngờ từ đầu đến cuối, vẻ mặt Thất Tinh tiên tử vẫn vô cảm, mãi tới cuối, cặp mắt nàng hơi ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói đúng, thiêu thân biết rõ phía trước là lửa, nhưng vẫn lao vào."

"Ta biết bây giờ trong lòng tiên tử rất hận, hận không thể làm gì. Ngươi bỏ lỡ mấy ngàn năm, cũng đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, sao không đi tìm lại về cho mình những năm tháng đã bị bỏ lỡ ấy?" Giang Vân Hạc dè dặt nói.

Hiện giờ đầu hắn như muốn to ra gấp đôi, phải biết rằng đây không phải là cừu hận thông thường, mà là tận bốn ngàn năm cừu hận!

Đổi lại là ai khác, bị phong ấn bốn ngàn năm, cũng sẽ là huyết hận ngút trời.

Lúc này mình vẫn có cơ hội mở miệng nói chuyện, đã là một việc rất kì quái.

Nếu mình là nàng, hơn tám phần là sẽ đập chết hết mọi người trong nháy mắt.

Cho nên Giang Vân Hạc cảm thấy mình vẫn còn có cơ hội.

Chỉ cần còn có thể nói chuyện là vẫn còn cơ hội.

"Đúng vậy, ta nên tìm về những thứ ta đã bỏ lỡ. Nhưng trước tiên, ta phải giết hết các ngươi, san bằng Tử Thần tông cùng Tử Ngọc môn!" Thất Tinh tiên tử hời hợt nói, bàn tay nàng khẽ động, dọa Giang Vân Hạc sợ đến dựng hết cả tóc gáy.

"Chờ một chút!"

"Trước khi chết còn muốn nói gì?" Thất Tinh tiên tử lạnh lùng nhìn hắn.

"Ta rất ngưỡng mộ ngươi!"

"Cho nên ta mới bảo con nhện mang tới chỗ ngươi một ca khúc!"

Thất Tinh tiên tử ngẩn người, vẻ mặt trầm xuống, cánh tay dừng lại giữa không trung.

Giang Vân Hạc biết, chỉ là Nàng đang do dự một chút, nếu không nắm bắt cơ hội này, mấy người bọn họ nhất định phải chết.

Bốn ngàn năm phong ấn, thù này quá lớn.

"Ngươi nghe được chứ?"

Giang Vân Hạc hít sâu một cái, nhẹ giọng hát: "Quá khứ đã qua không thể lấy lại. . . Bể khổ, chứa đầy yêu hận. . ."

Một bài hát tràn đầy tiếc nuối được Giang Vân Hạc hát, truyền tới tai Thất Tinh tiên tử, vẻ mặt nàng tràn đầy phức tạp, ánh mắt lại càng hồi tưởng.

Giang Vân Hạc tranh thủ thời cơ.

"Lần đầu tiên ta nghe được câu chuyện liên quan tới ngươi, đã sinh lòng ái mộ, cho nên vẫn muốn hát bài hát này cho ngươi nghe. Chỉ đáng tiếc..."

"Ngươi tiếc nuối cái gì?" Thất Tinh tiên tử lấy lại tinh thần, lạnh lùng liếc hắn.

Giang Vân Hạc hít sâu một hơi, hắn biết đây là lúc khảo nghiệm bản thân rồi, phải lấy ra kỹ thuật chân chính.

Hắn chưa bao giờ làm Liếm cẩu, nhưng hắn lại phát hiện một chuyện rất thú vị.

Những nữ tử tuy chán ghét Liếm cẩu, nhưng lại chưa bao giờ hô đánh giết chúng.

Đây là một loại tâm lý rất vi diệu.

Giang Vân Hạc điều chỉnh vẻ mặt cùng tốc độ. tông giọng, nói với giọng điệu chân thành nhất, tiếc nuối nhất:

"Ta tiếc nuối, tại sao không thể sinh ra sớm hơn mấy ngàn năm, nếu như bốn ngàn năm trước có thể gặp tiên tử, thì tốt biết bao, rất nhiều chuyện sau này, có lẽ đã không phát sinh.

Còn nhớ lúc trên đỉnh Thiên Môn sơn? Không biết vì sao, khi nhìn thấy bóng lưng tiên tử lúc ấy, ta cảm thấy xúc động trong lòng, chẳng qua khi ấy ta còn chưa hiểu, không biết tại sao lại như vậy.

Mãi đến hôm nay ta mới hiểu, đấy không phải là duyên tiền định sao? Thì ra bóng lưng trên vách đá ngày đó, chính là người mà ta nghe được trong câu chuyện.

Mà tiên tử bị phong ấn bốn ngàn năm, vừa mới ra ngoài đã gặp chính ta, có thể nói, mọi thứ đã được trời định!"

Giang Vân Hạc nhìn thẳng mắt Thất Tinh tiên tử, mặt đầy thản nhiên.

"Nếu như trời cao đã định sẵn để ta chết trong tay ngươi, vậy ta cũng sẽ không nuối tiếc."

Thất Tinh tiên tử nhìn chằm chằm Giang Vân Hạc, dường như muốn thấu tâm can hắn, cánh tay giơ lên, lại buông xuống.

Nàng búng ngón tay một cái, như có một cây búa nặng nện lên ngực Giang Vân Hạc, cả người hắn bắn ra ngoài.

"Chẳng ra gì cả!"

Thất Tinh tiên tử chỉ nói một câu, sau đó biến mất.

"Sư đệ!" Nhạc Tuyết Băng vội vàng xông ra kiểm tra Giang Vân Hạc.

"Không sao, chưa chết được." Giang Vân Hạc nói xong, trong ngực bức bối, phun ra một ngụm máu, cảm giác đỡ hơn nhiều.

"Nàng đi rồi?" Giang Vân Hạc nhìn xung quanh.

"Đi rồi. Sư đệ, lời ngươi vừa nói đều là thật?" Vẻ mặt Nhạc Tuyết Băng phức tạp, nhưng chỉ trong chớp mắt.

"Dĩ nhiên!" Giang Vân Hạc dùng sức gật đầu. "Ta chỉ không ngờ sẽ gặp mặt nàng."

Hai bên dùng thần giao cách cảm.

"Hừ, thứ bại hoại sư môn, ta sẽ bẩm báo lại lời ngươi nói với yêu nữ lên tông môn." Một giọng nói bên cạnh vang lên.

"Ngu ngốc!" Giang Vân Hạc không cần nhìn cũng biết là ai, trong miệng khẽ bật ra hai chữ.

"Dù sao ta cũng không thẹn với lương tâm!" Giang Vân Hạc thờ ơ nói.

Nếu không nói, bọn hắn chết chắc. Hơn nữa ai biết Thất Tinh tiên tử có ở bên cạnh hay không, chẳng lẽ mình còn có thể nói là đang lừa nàng?

Một bóng người bay lên không, chính là Dư Tập.

"Trở về rồi hãy tính." Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu, hắn ném Hỏa Diên Hạc ra, bay về môn phái.

Mọi người vừa đi một lúc, đúng tại chỗ vừa rồi lại xuất hiện thêm một bóng trắng.

"Miệng toàn lời ngon tiếng ngọt!" Thất Tinh tiên tử nói lạnh lùng.

Cúi đầu nhìn đường vân đen trên tay mình, nàng nhíu mày một cái, lại chạm nhẹ lên

gò má, phía trên cũng toàn đường vân đen.

Sau đó nàng lại biến mất.

...

Đám người Giang Vân Hạc bay thẳng về tông môn, Nhạc Tuyết Băng đi tìm sư phụ, Giang Vân Hạc trực tiếp về trúc lâu nằm nghỉ.

Quá mệt mỏi.

Vừa rồi đúng là sống chết trong gang tấc.

Đừng tưởng hai người có duyên gặp mặt một lần, so với cừu hận bốn ngàn năm, vẫn là quá nhỏ.

Cũng may vận khí mình không tệ,

Lúc ấy hát bài hát ở trong Thất Tinh động, mới khiến sát ý của nàng giảm xuống.

Nếu không, chưa chắc mình đã có cơ hội để nói.

Vừa đặt lưng lên giường, Giang Vân Hạc đã nhắm mắt ngủ.

Nhưng không lâu sau, hắn đã bị đánh thức.

"Sư đệ, chưởng môn cho gọi."

"Được." Giang Vân Hạc ngái ngủ ngồi dậy, ánh mắt hơi nhắm lại, sau khi mở ra thấy có vô số dữ liệu chảy qua.

Trong lòng giật bắn mình.

Vừa mở mắt ra, hắn đã thấy cái gì đó, sau khi dùng Chân Thực Thị Giới nhìn.

Mình quả nhiên không hoa mắt.

Là một con nhện.

Mặt Giang Vân Hạc không biến sắc, giống như không thấy cái gì vậy.

"Sư đệ, mau lên, chưởng môn và sư phụ đều đang chờ."

"Được! Ta rửa mặt cho tỉnh đã."

...

Một lát sau, Giang Vân Hạc cùng Nhạc Tuyết Băng đi tới đại điện trên đỉnh Thiên Môn sơn, đã thấy Nam Mộng chân nhân cùng sư phụ đang ngồi trong đại điện.

Còn có hai vị chân nhân Chưởng Nhật và Chưởng Tinh.

Đám Dư Tập, Giang Xí, Tu Bình thì không có.

"Chuyện xảy ra chúng ta đã biết, bây giờ ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại nói như vậy?" Nam Mộng chân nhân trầm giọng nói.

"Không lẽ, tất cả chúng ta đều phải chết?" Giang Vân Hạc bất đắc dĩ nói.

"Cho nên là ngươi lừa nàng?"

"Đúng. Trước khi vào Thất Tinh động, ngay cả tên ta còn chưa nghe qua, dù sao thời gian nhập môn của ta quá ngắn." Giang Vân Hạc đàng hoàng nói.

"Vậy ở trên Thiên Môn sơn là chuyện gì?"

"Lúc ấy ta thấy có người, tưởng nàng muốn nhảy xuống tự tử..." Giang Vân Hạc nói.

"Nói thật!" Mở miệng là Chưởng Nhật chân nhân, lúc ngồi đó không mở miệng trong rất uy nghiêm, nhìn giống tướng quân hơn là đạo sĩ.

Ánh mắt hắn lướt qua, đã mang cảm giác áp bức tới người khác.

"Đệ tử cũng không biết thân phận nàng, thấy có người đứng bên vách đá, đương nhiên phải tìm hiểu chút chứ? Cũng không thể nhìn đệ tử đồng môn nghĩ quẩn... Lại nói đệ tử cũng không phải lần đầu làm chuyện như vậy, có người có thể làm chứng."

Một lát sau, Lâm Chi Hương vẻ mặt ngơ ngác đi vào.

Sau khi nghe câu hỏi, nàng không nói nên lời, theo bản năng nhìn Giang Vân Hạc một cái.

"Sư tỷ cứ nói thẳng, lần này xảy ra chút việc, hỏi cho đúng thông lệ." Giang Vân Hạc trấn an nói.

Lâm Chi Hương suy nghĩ một chút, kể lại đầu đuôi sự việc, thậm chí ngay cả nguyên do cũng nói ra.

Sau khi nàng nói xong, ánh mắt Chưởng Nhật chân nhân dịu xuống.

Dù sao quan tâm đồng môn, không ai có thể bắt bẻ.

Ánh mắt Nam Nguyệt chân nhân lại tương đối phức tạp.

Đệ tử này, tốt tính có tốt tính, nhanh trí có nhanh trí, mà khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt, hoa ngôn xảo ngữ, cũng khiến nàng phải đau đầu.

Nhất là ánh mắt Lâm Chi Hương nhìn Giang Vân Hạc sau khi vào cửa, nàng thấy rõ ràng.

Sau khi Lâm Chi Hương rời đi, Nam Mộng chân nhân ho khan một tiếng nói: "Mọi việc đã được làm rõ, Giang Vân Hạc không có liên quan tới chuyện lần này, mọi việc chỉ là trùng hợp thôi."

Mấy người rối rít gật đầu.

Nam Mộng chân nhân lại nhìn Giang Vân Hạc nói: "Ngươi trở về nên chú tâm tu hành, chuyện lần này, không nên truyền ra ngoài. Nếu có chuyện gì, liền thông báo cho sư phụ ngươi, hoặc trực tiếp nói với ta."

"Dạ!"

"Ngoài ra... Thôi, ngươi lui xuống đi." Nam Mộng chân nhân vốn định cảnh cáo hắn một chút, cuối cùng không nói ra được.

Hai ngày trước hắn phát hiện đệ tử lôi thôi kia của hắn đột nhiên cài trâm, tóc tai chỉnh tề hơn hẳn, hắn tò mò hỏi một câu, mới biết là bạn tặng, trâm là bạn đưa, tóc cũng là bạn vén.

Mà bạn kia, chính là Giang Vân Hạc.

Lúc ấy hắn còn không cảm thấy gì.

Nhưng hôm nay nghe cách hắn nói chuyện với Thất Tinh tiên tử, lại nghe cách hắn và Lâm Chi Hương quen biết, hắn cảm thấy tốt nhất nên để đệ tử mình cách xa tên Giang Vân Hạc kia một chút.

Hơn nữa còn có Chấp Nguyệt!

Cái tên này chính là một đại lừa đảo!

...

Giang Vân Hạc bước ra đại điện, đi tới cầu treo bên ngoài, thấy Lâm Chi Hương đã đứng đợi.

"Hôm nay làm khó ngươi rồi, đa tạ." Giang Vân Hạc ngồi xuống cạnh nàng nói.

"Không có gì, đều là chuyện cũ. Vừa rồi là chuyện gì vậy?" Lâm Chi Hương kéo hắn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh.

"Xảy ra ít chuyện, nhưng giờ không thể nói, qua mấy ngày nữa ngươi sẽ biết." Giang Vân Hạc cười nói.

Hắn móc hoa quả từ trong túi trữ vậy ra: "Ăn không? Đây là quà cảm ơn!"

"Độc nhất vô nhị?" Lâm Chi Hương cười hỏi ngược lại.

"Tất nhiên, chọn lựa giữa ngàn vạn quả!"

"Vậy ta cũng không khách khí!"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện