"Ngươi biết ta là ai sao?"
"Ngươi đẹp như tiên tử, ta muốn giả bộ không biết cũng không được." Giang Vân Hạc cười khổ.
Dù Thất Tinh tiên tử luôn nhìn về phía mình, nhưng Giang Vân Hạc cảm thấy trong đôi mắt nàng đã không còn gì cả, tất cả chỉ sót lại vết tích của thời gian, cùng bốn ngàn năm yêu hận.
Giang Vân Hạc nghiêng đầu, liếc mắt nhìn mấy người khác: Các ngươi ai tới tiếp lời ta?
Nhưng hắn chỉ nhận lại được mấy con chim cút.
Thêm được con gà chọi cứng đầu Tu Bình.
Không thể dựa vào đám người này được.
Nếu Tam sư tỷ có thể nói mấy câu như ta, ta sẽ đánh rắm ngay lập tức!
Vào lúc này, nếu không biết nói năng cẩn thận, cũng tương đương với việc tự chân dẫm lên mìn.
Giang Vân Hạc gãi gãi đầu nói: "Thật ra thì ta biết cũng không nhiều, ta chỉ biết là, con thiêu thân rất ngu ngốc, biết rõ phía trước là lửa, lao tới sẽ bị thương, nhưng vẫn lao tới."
Trong lúc nói Giang Vân Hạc vẫn để ý vẻ mặt Thất Tinh tiên tử, nếu thấy có chỗ không đúng hắn sẽ lập tức đổi lại.
Nhưng không ngờ từ đầu đến cuối, vẻ mặt Thất Tinh tiên tử vẫn vô cảm, mãi tới cuối, cặp mắt nàng hơi ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói đúng, thiêu thân biết rõ phía trước là lửa, nhưng vẫn lao vào."
"Ta biết bây giờ trong lòng tiên tử rất hận, hận không thể làm gì. Ngươi bỏ lỡ mấy ngàn năm, cũng đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, sao không đi tìm lại về cho mình những năm tháng đã bị bỏ lỡ ấy?" Giang Vân Hạc dè dặt nói.
Hiện giờ đầu hắn như muốn to ra gấp đôi, phải biết rằng đây không phải là cừu hận thông thường, mà là tận bốn ngàn năm cừu hận!
Đổi lại là ai khác, bị phong ấn bốn ngàn năm, cũng sẽ là huyết hận ngút trời.
Lúc này mình vẫn có cơ hội mở miệng nói chuyện, đã là một việc rất kì quái.
Nếu mình là nàng, hơn tám phần là sẽ đập chết hết mọi người trong nháy mắt.
Cho nên Giang Vân Hạc cảm thấy mình vẫn còn có cơ hội.
Chỉ cần còn có thể nói chuyện là vẫn còn cơ hội.
"Đúng vậy, ta nên tìm về những thứ ta đã bỏ lỡ. Nhưng trước tiên, ta phải giết hết các ngươi, san bằng Tử Thần tông cùng Tử Ngọc môn!" Thất Tinh tiên tử hời hợt nói, bàn tay nàng khẽ động, dọa Giang Vân Hạc sợ đến dựng hết cả tóc gáy.
"Chờ một chút!"
"Trước khi chết còn muốn nói gì?" Thất Tinh tiên tử lạnh lùng nhìn hắn.
"Ta rất ngưỡng mộ ngươi!"
"Cho nên ta mới bảo con nhện mang tới chỗ ngươi một ca khúc!"
Thất Tinh tiên tử ngẩn người, vẻ mặt trầm xuống, cánh tay dừng lại giữa không trung.
Giang Vân Hạc biết, chỉ là Nàng đang do dự một chút, nếu không nắm bắt cơ hội này, mấy người bọn họ nhất định phải chết.
Bốn ngàn năm phong ấn, thù này quá lớn.
"Ngươi nghe được chứ?"
Giang Vân Hạc hít sâu một cái, nhẹ giọng hát: "Quá khứ đã qua không thể lấy lại. . . Bể khổ, chứa đầy yêu hận. . ."
Một bài hát tràn đầy tiếc nuối được Giang Vân Hạc hát, truyền tới tai Thất Tinh tiên tử, vẻ mặt nàng tràn đầy phức tạp, ánh mắt lại càng hồi tưởng.
Giang Vân Hạc tranh thủ thời cơ.
"Lần đầu tiên ta nghe được câu chuyện liên quan tới ngươi, đã sinh lòng ái mộ, cho nên vẫn muốn hát bài hát này cho ngươi nghe. Chỉ đáng tiếc..."
"Ngươi tiếc nuối cái gì?" Thất Tinh tiên tử lấy lại tinh thần, lạnh lùng liếc hắn.
Giang Vân Hạc hít sâu một hơi, hắn biết đây là lúc khảo nghiệm bản thân rồi, phải lấy ra kỹ thuật chân chính.
Hắn chưa bao giờ làm Liếm cẩu, nhưng hắn lại phát hiện một chuyện rất thú vị.
Những nữ tử tuy chán ghét Liếm cẩu, nhưng lại chưa bao giờ hô đánh giết chúng.
Đây là một loại tâm lý rất vi diệu.
Giang Vân Hạc điều chỉnh vẻ mặt cùng tốc độ. tông giọng, nói với giọng điệu chân thành nhất, tiếc nuối nhất:
"Ta tiếc nuối, tại sao không thể sinh ra sớm hơn mấy ngàn năm, nếu như bốn ngàn năm trước có thể gặp tiên tử, thì tốt biết bao, rất nhiều chuyện sau này, có lẽ đã không phát sinh.
Còn nhớ lúc trên đỉnh Thiên Môn sơn? Không biết vì sao, khi nhìn thấy bóng lưng tiên tử lúc ấy, ta cảm thấy xúc động trong lòng, chẳng qua khi ấy ta còn chưa hiểu, không biết tại sao lại như vậy.
Mãi đến hôm nay ta mới hiểu, đấy không phải là duyên tiền định sao? Thì ra bóng lưng trên vách đá ngày đó, chính là người mà ta nghe được trong câu chuyện.
Mà tiên tử bị phong ấn bốn ngàn năm, vừa mới ra ngoài đã gặp chính ta, có thể nói, mọi thứ đã được trời định!"
Giang Vân Hạc nhìn thẳng mắt Thất Tinh tiên tử, mặt đầy thản nhiên.
"Nếu như trời cao đã định sẵn để ta chết trong tay ngươi, vậy ta cũng sẽ không nuối tiếc."
Thất Tinh tiên tử nhìn chằm chằm Giang Vân Hạc, dường như muốn thấu tâm can hắn, cánh tay giơ lên, lại buông xuống.
Nàng búng ngón tay một cái, như có một cây búa nặng nện lên ngực Giang Vân Hạc, cả người hắn bắn ra ngoài.
"Chẳng ra gì cả!"
Thất Tinh tiên tử chỉ nói một câu, sau đó biến mất.
"Sư đệ!" Nhạc Tuyết Băng vội vàng xông ra kiểm tra Giang Vân Hạc.
"Không sao, chưa chết được." Giang Vân Hạc nói xong, trong ngực bức bối, phun ra một ngụm máu, cảm giác đỡ hơn nhiều.
"Nàng đi rồi?" Giang Vân Hạc nhìn xung quanh.
"Đi rồi. Sư đệ, lời ngươi vừa nói đều là thật?" Vẻ mặt Nhạc Tuyết Băng phức tạp, nhưng chỉ trong chớp mắt.
"Dĩ nhiên!" Giang Vân Hạc dùng sức gật đầu. "Ta chỉ không ngờ sẽ gặp mặt nàng."
Hai bên dùng thần giao cách cảm.
"Hừ, thứ bại hoại sư môn, ta sẽ bẩm báo lại lời ngươi nói với yêu nữ lên tông môn." Một giọng nói bên cạnh vang lên.
"Ngu ngốc!" Giang Vân Hạc không cần nhìn cũng biết là ai, trong miệng khẽ bật ra hai chữ.
"Dù sao ta cũng không thẹn với lương tâm!" Giang Vân Hạc thờ ơ nói.
Nếu không nói, bọn hắn chết chắc. Hơn nữa ai biết Thất Tinh tiên tử có ở bên cạnh hay không, chẳng lẽ mình còn có thể nói là đang lừa nàng?
Một bóng người bay lên không, chính là Dư Tập.
"Trở về rồi hãy tính." Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu, hắn ném Hỏa Diên Hạc ra, bay về môn phái.
Mọi người vừa đi một lúc, đúng tại chỗ vừa rồi lại xuất hiện thêm một bóng trắng.
"Miệng toàn lời ngon tiếng ngọt!" Thất Tinh tiên tử nói lạnh lùng.
Cúi đầu nhìn đường vân đen trên tay mình, nàng nhíu mày một cái, lại chạm nhẹ lên