Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Buồn bực


trước sau

Chấp Nguyệt mặc một thân váy trắng bước vào trong quán trà, toàn bộ quán trà trở nên im lặng.

Tô Tiểu Tiểu đeo mặt nạ trên mặt, quay lưng lại với tất cả mọi người, nàng cũng không để cho người nào chú ý, nhưng Chấp Nguyệt thì khác.

Chấp Nguyệt hờ hững ngồi xuống bên cạnh Giang Vân Hạc, ánh mắt bình tĩnh, không có cừu hận, cũng không có điều gì khác lạ, việc Tô Tiểu Tiểu ở đây cũng không làm nhiễu loạn tâm tình của nàng.

Giang Vân Hạc thầm nghĩ, quả nhiên là như thế.

Dựa vào thời gian Chấp Nguyệt đến, hẳn là lúc chính mình cùng Tô Tiểu Tiểu bước vào quán trà, nàng đã tính toán đào hầm cho mình nhảy vào, cũng không biết nàng đưa Chấp Nguyệt tới bằng cách nào nữa.

Tuy nhiên, bằng câu nói vừa rồi, nếu bản thân mình nắm bắt được, thì chính là một lời nhắc nhở.

Nếu mình không hiểu mà bỏ qua, thì chính mình đã tự nhảy xuống hố rồi.

Tâm tư nàng vẫn khó đoán như trước vậy.

Tô Tiểu Tiểu nhìn Chấp Nguyệt từ khi bước vào, ánh mắt khẽ đổi, có chút kinh ngạc.

Giang Vân Hạc dùng ba năm đột phá đến Khí Hải cảnh đã làm cho nàng giật mình.

Thế nhưng Chấp Nguyệt cũng sắp đột phá đến Nguyên Môn.

Tuy nàng chỉ còn kém một bước, nhưng bước này lại có thể làm khó người thường tới mười năm, thậm chí trăm năm.

Hiện tại hơi thở nàng bất định, dường như có thể đột phá bất cứ lúc nào.

"Ha ha." Đột nhiên Tô Tiểu Tiểu cười rộ lên, cười tới ngửa cả người ra sau: "Khó trách ngươi lại mạnh miệng như vật."

Sắc mặt nàng lập tức thay đổi: "Ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi?"

Giang Vân Hạc liếc nàng một cái, đã biết nàng không thực sự có ý định giết người.

Hắn hiểu rất rõ Tô Tiểu Tiểu, nàng nguy hiểm nhất là khi cười.

Còn khi nàng đột nhiên trầm mặt lại, là đang hù dọa người khác.

"Hiếm có cơ hội ngồi cùng nhau, đừng nói chuyện chém giết." Giang Vân Hạc rót một ly trà cho Chấp Nguyệt.

"Kỳ thật cũng không có thâm cừu đại hận gì, không phải sao? Không có thù giết cha, cũng chẳng phải hận cướp vợ. Tính ra Tô Tiểu Tiểu ngươi chính là bà mối của chúng ta, rõ ràng, ta là người được lợi."

Giang Vân Hạc cầm tay Chấp Nguyệt siết nhẹ, cười nói.

"Hừ!" Chấp Nguyệt cùng Tô Tiểu Tiểu đồng thời hừ lạnh.

"Ở xa tới là khách, hiện giờ ta cũng coi như là địa chủ, cảm ơn ngươi. Lúc trước gặp ngươi, tính ra là vận khí không tồi. Tại đây lấy trà thay rượu, ta kính ngươi một ly." Giang Vân Hạc giơ chén trà lên mời, sau đó nhấp một ngụm.

Chấp Nguyệt tưởng là hắn mời trà vì đã làm mối, nên vẻ mặt dịu xuống.

Tô Tiểu Tiểu lại hiểu rõ hơn, chính Giang Vân Hạc làm thuộc hạ của nàng chưa từng phải chịu khổ, ngược lại còn gặp cơ duyên tu hành, cuối cùng cũng là nàng đưa hắn vào Tử Thần tông.

Ngay cả Ngũ Uẩn Đồ cũng tiện nghi cho hắn.

Hắn gặp mình, đúng thật là vận khí không tệ.

Tô Tiểu Tiểu nhấp một ngụm trà, nhíu nhíu mày: "Thật khó uống. Mời ta loại trà khó uống như vậy, coi như ngươi thiếu ta một lần."

Nói xong nàng nhìn hai người trước mặt, nhìn thế nào cũng thấy thật đáng ghét.

"Không có ý nghĩa." Tô Tiểu Tiểu nói nhỏ, lắc người một cái, đã biến mất khỏi quán trà.

"Rất khó uống sao?" Giang Vân Hạc quay sang hỏi Chấp Nguyệt.

Chấp Nguyệt tự hỏi...

Sau đó gật gật đầu.

"Ta cảm thấy trà này cũng được mà." Giang Vân Hạc cười lớn, để bạc lại trên bàn, kéo Chấp Nguyệt rời đi.

Bước tới cửa, hắn nói với Chấp Nguyệt: "Lúc ta ở cửa thành, có nhìn thấy một bông hoa rất đẹp, đi theo ta."

Nắm tay kéo Chấp Nguyệt đi giữa ngã tư đông đúc, ánh mắt hắn lén nhìn về bốn phía, khi bước ra khỏi con phố, ánh mắt hắn sáng lên.

Trước một căn nhà có trồng một chùm hoa đỏ.

Hoa to như nắm tay trẻ con, không lá, nhiều gai, nhìn đẹp vô cùng. (đều không phải là hoa hồng, mà là anh túc).

Hắn chạy tới ngắt một đóa lớn nhất, quay sang Chấp Nguyệt nói:

"Ngươi hợp nhất với màu trắng, thanh nhã xinh đẹp. Nhưng ta cảm thấy, màu trắng không thuộc về nhân gian, giống như tiên tử, lúc nào cũng có thể bay về trời.Cho nên ta lựa chọn màu đỏ, có phần quyến rũ và ấm áp hơn."

"Đợi trở về ta tìm một cái bình cắm vào, nhất định sẽ rất đẹp."

Đôi mắt Chấp Nguyệt đầy ý cười.

Hai người dạo chơi trong thành một lúc rồi về Linh Cơ viện, Chấp Nguyệt vẫn không thích nơi ồn ào.

"Chưởng lệnh sư tỷ!"

"Giang sư đệ?"

Thai Bảo cùng Trữ Vân quay về Linh Cơ viện gần như cùng lúc với hai người, nhìn thấy Giang Vân Hạc thì vui sướng.

"Giang sư đệ đã xuống núi rồi."

Hai người này sau khi cùng nhau trở về tông môn, liền tới Linh Cơ viện, đây là lần gặp mặt đầu tiên sau ba năm.

"Sư huynh, sư tỷ."

"Giang sư đệ đã tới Khí Hải cảnh?"

"Hai canh giờ sau hai ngươi tới tìm ta." Chấp Nguyệt nói.

"Dạ!" Hai người nháy nháy mắt với Giang Vân Hạc, quay về chỗ ở của mình.

"Ngươi có tâm sự sao?" Giang Vân Hạc dò hỏi.

"Có một chút. Bên Vĩ sơn kia có chút dị thường, hào quang ngập tràn mặt đất, cây cối hoa cỏ sinh trưởng nhanh lạ thường, có thể ở đó có phong thần phủ đệ hoặc bảo vật, ta muốn ngươi đi qua xem thử, với ánh mắt của ngươi, có thể tìm hiểu được nhiều chuyện, cũng thuận tiện đi xem tu sĩ các tông môn khác gia tăng kiến thức.

Vĩ sơn cách Bát Hoang không xa, tu sĩ Hoang quốc chắc chắn xuất hiện. Ngươi chính là đi thăm dò, không phải tranh đoạt, có thêm Âm Dương Toa sư phụ ban thưởng, không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Nhưng nếu Tô Tiểu Tiểu xuất hiện ở đây, ta cảm thấy tình hình hơi phức tạp."

Chấp Nguyệt dẫn Giang Vân Hạc vào căn nhà gỗ ba tầng, nói.

Giang Vân Hạc thầm nghĩ, khó trách Tô Tiểu Tiểu nói mình chỉ cần hỏi Chấp Nguyệt là được.

"Ta định an bài sư đệ sư muội khác đi, nhưng sợ Tô Tiểu Tiết nhân cơ hội giết bọn họ, nên có chút khó xử."

Giang Vân Hạc suy nghĩ, đúng là hơi khó.

Nhưng thấy Chấp Nguyệt khó xử, hắn bèn nói: "Để ta đi đi, ta với Tô Tiểu Tiểu cũng coi như quen thuộc, nàng sẽ không dễ dàng ra tay với ta. Hơn nữa ta còn Âm Dương Toa, không có vấn đề gì."

Trong lòng Chấp Nguyệt giằng co một hồi, áy náy nói:

"Ta cũng nghĩ vậy, ta biết ngươi đủ nhạy bén, nếu không phải thực lực chưa đủ, thời gian nhập môn ngắn, thì ngươi càng thích hợp làm chưởng lệnh đệ tử hơn ta, cũng chỉ có ngươi đi mới có thể bình yên trở về.

Mà ta phải đi Phượng Lăng, nơi Nhị sư muội đang bị

nhốt, nên không đi cùng ngươi được.

Thật xin lỗi, ngươi vừa xuống núi đã bắt ngươi đi làm chuyện nguy hiểm như vậy......."

"Yên tâm, ta tốt lắm, nhưng Nhị sư tỷ bị sao vậy?" Thật ra Giang Vân Hạc không lo lắng, mà hắn còn cảm thấy có thể đi ra ngoài thật tốt.

Cô nương ngốc này không thể đi theo? Càng tốt!

Chấp Nguyệt thở dài, "Ngươi đừng nhắc tới nàng, sau khi về ta sẽ nói với ngươi, nàng thật sự khiến người khác đau đầu."

"Lần này ta để Thai Bảo và Trữ Vân đi cùng ngươi, thực lực bọn họ không kém, cũng quen thuộc với ngươi, có thể phối hợp tốt."Chấp Nguyệt nói tiếp.

Còn những người khác nàng không quá yên tâm.

Nếu là nữ đệ tử, khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn nàng đã biết rõ rồi.

Nếu là nam đệ tử, bọn hắn đối với Giang Vân Hạc... khỏi nói nàng cũng biết.

Bởi vậy chỉ còn hai người này từng cùng đi Vô Tận sơn, có quan hệ tốt với Giang Vân Hạc, thực lực lại không tệ, là người thích hợp tham gia lần tra xét này nhất.

"Nhớ rõ, bất kể lúc đó xuất hiện cái gì, ngươi cũng không cần tham dự, chỉ đứng bên ngoài quan sát, mang tin tức về là được. Vật phẩm đạo thần, đối với tông môn giá trị cũng không lớn. Mặt khác, ngoài Tô Tiểu Tiểu, ngươi phải cẩn thận vài người."

Ở trong lầu hai này, ngoài bàn học còn có một loạt giá sách, bên trên có mấy quyển sổ, Chấp Nguyệt rút ra vài quyển.

Lật tới một trang sách, trong đó có bức hình một nam tử khí thế bá đạo, hai mắt như kiếm, cho dù chỉ là bực họa, cũng làm cho người ta cảm thấy uy nghiêm.

"Hắn là Chu Tiêu, đệ tử Bách Trượng môn, thực lực cao hơn Tô Tiểu Tiểu vài phần, pháp bảo là Cuồng Sa đao. Hắn vẫn luôn cảm thấy hứng thú với đạo thần, Bách Trượng môn cách Vĩ sơn cũng không xa, hẳn là hắn sẽ tới trước."

"Hắn tên Minh Hạo, đệ tử Luyện Thần tông..."

Chấp Nguyệt giới thiệu hai người cho Giang Vân Hạc, đều là Nguyên Môn cảnh, cũng là tu sĩ "trẻ tuổi" có tu vi cao nhất.

Sau đó nàng lại giới thiệu một ít Khí Hải cảnh thực lực tương đối mạnh, để Giang Vân Hạc có cái nhìn sơ lược về tu sĩ các tông.

Giang Vân Hạc nhìn hồi lâu, mặt đầy nghi ngờ.

"Hình như đệ tử tà đạo tu hành tương đối nhanh?" Tử Thần tông cũng được coi là một trong ba đại môn phái chính đạo, mà đại đệ tử, thực lực mạnh nhất là Chấp Nguyệt.

So với tà đạo, còn kém hơn chút.

"Căn cơ bất đồng. Công pháp tông môn, giai đoạn đầu tiến triển chậm hơn, nhưng nội tình của Khí Hải cảnh sẽ sâu dày hơn rất nhiều, độ khó khi đột phá Nguyên Môn cũng không giống nhau. Mấy người này mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng mạnh nhất hẳn là Tinh Tượng tông Phượng Hành, nhưng hắn đã ra ngoài du lịch nhiều năm, lần này sẽ không xuất hiện." Chấp Nguyệt nói.

Bàn giao hết mọi thứ, Chấp Nguyệt vẫn còn lo lắng, nhưng Giang Vân Hạc lại không cảm thấy gì, hắn đi tìm bình hoa, đổ nước, nhỏ vào một giọt nguyệt lộ, rồi cắm hoa vào.

Một giọt nguyệt lộ này đáng giá một trăm linh châu, có thể khiến cho bông hoa này luôn nở rộ, trong vài tháng.

Nếu như người khác thấy Giang Vân Hạc ăn tàn phá của như vậy, chắc sẽ đau lòng tới chết.

...

Sáng sớm ngày thứ hai.

"Yên tâm, ta sẽ mang hai người trở về an toàn."

"Sư tỷ yên tâm, chúng ta sẽ đem sư đệ mang về hoàn hảo."

Giang Vân Hạc và Ninh Vân cùng nói, sau đó nhìn nhau, cười to.

Trên mặt Chấp Nguyệt cũng nở nụ cười.

"Cẩn thận một chút."

Giang Vân Hạc ném thuyền giấy ra, biến lớn giữa không trung, dài khoảng ba trượng, toàn thân tỏa ánh hào quang, hiển nhiên không phải hàng chợ.

Nhất thời hai người Thai Bảo, Ninh Vân há hốc mồm, cảm thấy trong miệng chua chát, Giang sư đệ thật có tiền.

"Đi!" Giang Vân Hạc với hai người nhảy lên thuyền giấy, nháy mắt bay lên trời.

Tốc độ của thuyền giấy cũng không khác Hỏa Diên hạc giấy mấy, nhưng được cái thoải mái, có phòng riêng để nghỉ ngơi.

Bay thẳng một mạch ba ngày, ba người bay tới một khu đầm lầy rộng lớn, thì thấy có một viên cầu phi lại gần.

"Phía trước là vị đạo hữu Tử Thần tông nào?" Một giọng nói vang lên.

Hai bên tới gần, Giang Vân Hạc nhìn người đi đầu, phá lên cười.

"Tư Không huynh, sao lại là ngươi? Cùng đi với chúng ta không!"

Ngồi xếp bằng trên viên cầu kia chính là Tư Không Quy.

Mà bên người hắn là một cô gái y phục rực rỡ đang có vẻ không vui, chính là Mộng Nữ.

"Thì ra là Giang đạo hữu!" Tư Không Quy thấy Giang Vân Hạc, lập tức nghĩ đến mấy chuyện không vui.

Tên cặn bã!

Nhưng tính toán thiệt hơn một lúc, hắn cũng cố đặt chân lên thuyền cùng đi.

Giang Vân Hạc vừa muốn chào hỏi, chỉ thấy Mộng Nữ phía sau Tư Không Quy nhìn mình như có thâm cừu đại hận.

Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút, hình như mình không có đắc tội nàng.

Mông Nữ chỉ nói sâu xa: "Thấy ngươi là ta đã biết vì sao lại nằm mơ thấy xui xẻo."

Đầu tiên Giang Vân Hạc ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Ta không phải là tai tinh."

"Dù sao mỗi lần gặp ngươi ta đều xui xẻo." Mộng Nữ buồn bực nói.

"Có thể là mạng ngươi định trước là sẽ gặp kiếp nạn, cho nên trời cao để cho ta tới cứu ngươi!" Giang Vân Hạc cười híp mắt nói.

Mộng Nữ cẩn thận suy ngẫm, thấy mình không phản bác được, buồn bực vô cùng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện