Sau khi hai người lên thuyền, Giang Vân Hạc hạ thuyền giấy vào bên trong đại trạch(1), đóng cấm chế lại, chèo thuyền du ngoạn.
Trung ương đại trạch có một ngọn núi thiếu đi một góc, giống như sơn phong bị chém đứt, gọi là Vĩ sơn.
Đại trạch này gọi là Bạch Long Trạch, là một hồ nước lớn, nghe nói năm đó Thủy Quân nơi đây chính là một đầu Bạch Long, mỗi khi phun nước tạo mưa, mực nước dâng cao, toàn bộ hồ nước đều thông suốt với nhau.
Sau này Thủy Quân bị Tiên Ung Quốc tiêu diệt.
Sau đó, Tiên Ung Quốc lại bị hủy diệt bởi rất nhiều thần linh, cũng coi như là luật nhân quả.
"Ngươi có biết ở đây xảy ra chuyện gì không?" Giang Vân Hạc ngồi ở mũi thuyền hỏi.
"Tử Thần Tông các ngươi ở khoảng cách gần còn không biết, làm sao ta biết? Cha ta nhìn ta không vừa mắt, đuổi ta tới đây tham gia náo nhiệt. Nếu không, ta cũng lười nhúng vào vũng nước đục này." Tư Không Quy chán nản nói, hắn thích nhìn nhân tình pha trộn có ý tứ hơn là xem người ta đoạt bảo vật.
"Còn ngươi?" Giang Vân Hạc hỏi Mộng Nữ.
"Ta biết ta sẽ gặp xui xẻo." Mộng Nữ vẫn rất giận.
"Nói cho ta biết, chuyện gì sẽ xảy ra? Đến lúc đó ta cứu ngươi." Giang Vân Hạc ngạc nhiên nói, hắn cũng không biết Mộng Nữ lại mơ thấy gì nữa.
Mộng Nữ trên Vô Tẫn Sơn đã từng nằm mộng rất nhiều, cũng giúp hắn bớt không ít phiền phức.
Mộng Nữ nhìn hắn một lúc, lại tiếp tục thở dài.
"Lần này chúng ta chỉ cần đến xem bên đó xảy ra chuyện gì, liệu có gặp nguy hiểm không?" Thai Bảo nổi hứng tò mò.
"Các ngươi không có nguy hiểm, chỉ có ta gặp nguy hiểm." Mộng Nữ đặc biệt ủy khuất: "Để ta yên tĩnh đi."
Thấy nàng nói như vậy, Giang Vân Hạc cũng lười hỏi, hắn quay ra nói Thai Bảo bắt mấy con cá, để hắn ngồi trên thuyền dựng khung nướng.
Mặc dù là thuyền giấy, nhưng là pháp khí phi hành, nên không cần lo lắng bị bắt lửa.
Mấy năm này, nhờ Dược Nhi bên trong Vãn Báo đạo, tay nghề của Giang Vân Hạc càng được cải thiện ít nhiều, không bao lâu sau đã mùi thơm cá nướng truyền ra.
Mấy người trên thuyền vui chơi giải trí, nửa vò rượu vào trong bụng, Tư Không Quy lập tức quên oán niệm, cùng Giang Vân Hạc xưng huynh gọi đệ.
"Ngươi nhìn xem, đó là đệ tử Vô Tình Cốc, Vô Tình Cốc có rất nhiều mỹ nhân, phong vận cực giai.
A, Không biết là vị đạo hữu đến!" Tư Không Quy chỉ vào mảnh lá cây hình dáng pháp Khí Đạo đang bay trên không trung.
Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn, cũng không nhìn thấy người ở phía trên.
Hắn nhìn đi nhìn lại pháp khí này nhiều lần, đúng thật sự là một chiếc lá.
" Bên trong Vô Tình Cốc có một gốc bảo hoa, thường thường mười năm mọc mười ba mảnh lá cây, luyện chế thêm một chút có thể chế thành phi hành pháp khí." Thai Bảo giảng giải.
Giang Vân Hạc lúc này mới hiểu rõ.
Thế giới này thật đúng là quá thần kỳ.
Mấy người trong lúc nói chuyện, chân trời bất thình lình tối đen, một nửa bầu trời biến thành màu đen như mực, đồng thời không ngừng thôn phệ ánh sáng xung quanh, sau đó là một đạo đao quang, tiếp theo là gió lớn nổi lên, dù là khoảng cách xa vẫn đem mặt nước nhấc lên dao động.
Giang Vân Hạc nhướng mày, cảnh tượng đen xì lúc nãy hẳn là do Tô Tiểu Tiểu tạo nên.
Đao quang chắc là Bách Trượng Môn Chu Tiêu.
Tên gia hỏa này thật sự là đến chỗ nào cũng cùng người ta chiến đấu.
"Tô Tiểu Tiểu cũng tới?" Tư Không Quy kinh ngạc nói, sau đó cười hắc hắc, ánh mắt đầy ắp thâm ý liếc nhìn Giang Vân Hạc.
Lúc trước, Giang Vân Hạc và Tô Tiểu Tiểu cùng đi vào cùng đi ra, giờ đây hắn lại trở thành đệ tử Tử Thần Tông, không biết Tô Tiểu Tiểu gặp hắn sẽ có phản ứng gì.
Dù sao, tính khí Tô Tiểu Tiểu cũng rất thất thường. . . Hắc hắc hắc hắc!
Tâm tình Tư Không Quy lập tức tốt hơn nhiều.
Kẻ cặn bã không phải dễ làm như vậy!
Tư Không Quy cũng không vội đi, hắn cố nán lại đợi xem kịch vui.
Lênh đênh trong Bạch Long đại trạch tới chạng vạng tối, mọi người mới tiến về Vĩ sơn.
Vĩ sơn mặc dù không nhỏ, nhưng đối với tu sĩ mà nói cũng không lớn, các nơi đều có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba trên núi, không có tranh đấu lẫn nhau.
Chỉ cần nhín thoáng qua, có thể thấy nơi này được chia làm mấy khu vực.
So sánh hai bên thì chính đạo thích tụ tập,còn tà đạo lòng cảnh giác tương đối mạnh, phần lớn là một người đơn độc hoặc cả một tông môn.
Tư Không Quy cùng mọi người trực tiếp tiến về một góc Vĩ sơn.
Hơn hai mươi người đã tụ tập ở đó, uống rượu, vui chơi, giống như đi du lịch.
"Là đạo hữu Tinh Tượng Tông cùng Tử Thần Tông, thì ra là Tư Không đạo hữu, Trác đạo hữu, Thai đạo hữu, Ninh đạo hữu, còn có vị này. . . Không biết là cao đồ Tử Thần Tông nào?" Nhìn thấy mấy người, cả đám người nhao nhao chào đón.
"Đây là Tử Thần Tông Giang Vân Hạc Giang đạo hữu, chính là hảo hữu của ta." Tư Không Quy cười giới thiệu, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về Giang Vân Hạc.
Không ít ánh mắt mang theo dò xét.
Mặc dù Giang Vân Hạc là lần đầu rời núi, nhưng danh tiếng của hắn truyền ra cũng không nhỏ.
Rất nhiều người đều nghĩ "Thì ra hắn là Giang Vân Hạc".
"Gặp qua các vị đạo hữu." Giang Vân Hạc cười chào.
"Gặp qua Giang đạo hữu." Sau một hồi im lặng, giữa sân lần nữa náo nhiệt lên.
"Hai vị này là Đại Hiển Tông Cư Hữu Cư đạo hữu, Vu Trường Trạch Vu đạo hữu, đây là Bạch Đầu Sơn Tiết Đỉnh Tiết đạo hữu. . . Ba vị này là Đan Tâm Tông Vu Lập Vu đạo hữu, Nhậm Như Ngọc Nhậm đạo hữu. . ." Tư Không Quy giới thiệu với Giang Vân Hạc.
"Ngươi chính là Giang Vân Hạc?" Một nam tử có đôi mắt hẹp dài khoảng ba mươi tuổi ở Đan Tâm Tông, có chút dò xét, bất thình lình nói.
"Không có gì xuất chúng. . ."
Lời hắn vừa nói ra, một vài người trong mắt đã chứa ý cười, càng nhiều người bất động thanh sắc(2), muốn nhìn xem Giang Vân Hạc ứng đối ra sao.
Nói đến đệ tử Vạn Sinh các tông, cũng có không ít người xem thường Giang Vân Hạc.
Dù sao, tại Dũng Tuyền cảnh, hắn bị Chấp Nguyệt, Tô Tiểu Tiểu - hai nữ tu nổi tiếng thiên hạ tranh đoạt, người bình thường cực kỳ hâm mộ, khó tránh khỏi hầu hết mọi người như cùng