"Sư đệ, các ngươi... giữa hai người các ngươi... có chuyện gì?"
"Sư đệ, sao Mộng Nữ lại nói vậy?"
"Sư đệ, ngươi định nói chuyện này với sư tỷ như thế nào?"
"Sư đệ, ngươi có ý gì với sư tỷ sao?"
Giang Vân Hạc cảm thấy như có hai con ruồi vo ve liên tục xung quanh mình, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao năm đó Tôn Ngộ Không lại giơ đao chém xuống.
"Các ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?" Trên mặt Giang Vân Hạc vừa hiện lên hai chữ "vô tội", vừa mang theo vẻ quang minh chính đại.
Trong đầu hắn suy nghĩ thật nhanh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Hình như, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ khi hắn hít phải tĩnh thất mê hương.
Mộng Nữ và Tô Tiểu Tiểu đối chọi gay gắt cũng sau khi hít phải tĩnh thất mê hương.
Chẳng lẽ mình cùng Mộng Nữ đã xảy ra chuyện gì?
Không thể nào !
Mình vẫn còn mặc quần áo...
Cả Mộng Nữ cũng vậy!
Khi tỉnh dậy Mộng Nữ vẫn còn khóc, thời gian cũng không trùng hợp.
Trừ khi Mộng Nữ coi điều trong mộng là thật, nhưng nàng thường xuyên nằm mơ thấy tương lai, làm sao lại không phân biệt được thật giả?
Điều đó cũng thật khó xảy ra.
Mình chỉ mới nghe được Mộng Nữ rên mấy tiếng... Chẳng lẽ như vậy cũng phải chịu trách nhiệm?
Mình nghe được, cho nên Mộng Nữ mới nói như vậy?
Tô Tiểu Tiểu cũng nghe được, cho nên Mộng Nữ cảm thấy mất mặt, mới đối chọi gay gắt với nàng...
Điều này cũng có lý, loại bỏ hết những khả năng không thể, cái cuối cùng dù kỳ quái như nào, cũng vẫn là thật.
Như vậy còn có thiên lý sao?
Đây rõ ràng là rạch mặt ăn vạ ta!
Giang Vân Hạc ngẩng cao đầu, làm hai con ruồi đang vo ve kia sợ hết hồn, còn tưởng rằng tiểu sư đệ nổi giận.
"Ta bị người ta ăn vạ!" Giang Vân Hạc nghiêm túc nói.
"Có ý gì?" Vẻ mặt hai người khó hiểu.
"Không có gì, hai ngươi không cần suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu." Giang Vân Hạc khoát khoát tay.
Có một Chấp Nguyệt đối với hắn đã đủ phiền toái, hắn cũng không muốn dán thêm một lớp keo lên người nữa.
Nếu như sau khi trời sáng mỗi người đi một ngả, hắn còn có thể cân nhắc.
Giang Vân Hạc không tiếp tục để ý tới chuyện này, suýt chút nữa hắn quên một chuyện, giờ nhớ ra thì trời đã tối, trăng đã lên cao, hai bên nước sông cuồn cuộn.
Giang Vân Hạc móc ra một quả cầu, bóp vỡ nó, lập tức một thần hồn Huyền Quy màu vàng yếu ớt bay ra, mặc dù mất Thủy Quân Ấn, lại bị trấn áp hành hạ mấy ngàn năm, nhưng trên người nó lúc này vẫn còn Chút thần quang yếu ớt.
"Sư đệ, đây là?" Thai Bảo và Ninh Vân thấy thần hồn Huyền Quy thì kinh ngạc vô cùng.
Tuy thần hồn này bây giờ yếu ớt không chịu nổi, nhưng dù sao cũng là thần hồn Thủy Quân, khi còn sống chắc chắn thực lực không yếu hơn Tinh Cung cảnh, có thể tưởng tượng được nó trân quý bao nhiêu.
Thần hồn Huyền Quy nhìn xung quanh, rồi vái Giang Vân Hạc một vái: "Đạo hữu bằng lòng để cho ta đi chuyển kiếp?"
"Đi đi." Giang Vân Hạc phất phất tay.
"Đa tạ đạo hữu." Thần hồn kia mừng rỡ, lại vái thêm Giang Vân Hạc một vái nữa.
"Ta biết một nơi có món bảo vật, nay đem nơi này báo cho đạo hữu, coi như cảm tạ." Huyền Quy truyền âm cho Giang Vân Hạc, kể tường tận vị trí bảo vật, sau đó nhìn hắn một cái thật sâu, rồi hóa thành một tia sáng lao vào không trung.
"Không nghĩ tới lại gặp chuyện tốt như vậy." Trong lòng Giang Vân Hạc thì thầm, nếu như lời Huyền Quy nói là thật, vậy món bảo vật này giá trị không hề thấp, mà muốn lấy về cũng không khó lắm.
Thần hồn Huyền Quy đi được mấy dặm, thấy Giang Vân Hạc đúng là để mình đi, mới ngừng lại trên không trung, lộ ra vẻ thư thái.
"Nếu ngươi có chủ ý xấu, đem ta luyện thành pháp bảo, vậy ngày sau người đi tìm món bảo vật kia cũng chính là lúc ngươi bỏ mạng. Nhưng ngươi đã thành tâm như vậy, ta cũng không thể bạc đãi ngươi."
Nói rồi, thần hồn nó liền chia làm hai, phân làm thần hồn cùng chân linh, chân linh đi chuyển kiếp, còn thần hồn thì quay về theo đường cũ.
Giang Vân Hạc còn chưa kịp rời đi, đã nhìn thấy một tia sáng ảm đạm bay tới.
"Con rùa kia không đi chuyển kiếp, còn quay lại làm gì?" Trong đầu vừa thắc mắc, đã thấy tia sáng kia tăng tốc, trực tiếp đánh lên trán hắn, nhất thời trong thần thức tràn ngập ánh vàng.
"Sư đệ!" Thai Bảo, Ninh Vân sợ hết hồn.
"Ta không sao!" Giang Vân Hạc giơ tay chặn hai người, rồi che trán lại, hắn chỉ cảm thấy thần hồn vừa bị đánh một cú thật đau, khiến người lắc lư lảo đảo, đành phải dứt khoát ngồi xuống.
Lúc này, con rùa màu vàng trong đầu hắn đang dần dần tiêu tán, hóa thành vô số điểm sáng dung nhập vào thức hải.
Mỗi điểm sáng, đều làm đầu óc hắn chấn động một trận.
Mặc dù Huyền Quy bị trấn áp mấy ngàn năm, nhưng dù sao ban đầu nó cũng có thực lực tương đương cao thủ Tinh Cung Cảnh, huyền quy gầy vẫn tốt hơn còn rùa lớn, cho dù chỉ còn lại một chút nhưng vẫn lớn hơn thần hồn Giang Vân Hạc mấy lần, thậm chí mười mấy lần, hơn nữa chất lượng cũng khác hẳn.
Chỉ một lát sau, thần thức trong đầu Giang Vân Hạc đã trở thành một đại dương hoàng kim rộng lớn, thần hồn cường