Giang Vân Hạc sửa soạn lại một chút tĩnh thất mê hương, chia ra làm mấy phần, cánh hoa, nhụy hoa, lá, cành, hắn nếm thử một chút, sau đó bỏ vào giá hong khô.
Vốn cứ nghĩ việc hong khô là một chuyện rất đơn giản, phía trên đặt cái giá, ở dưới đốt một chút lửa là được.
Nhưng hắn vừa mới nuốt vào một ngụm nước miếng.
Oanh!
Cái giá nổ đen sì, cánh hoa đang sấy vì thế cũng đi theo luôn.
Giang Vân Hạc: …
Hắn chợt phát hiện, về phương diện thao tác tinh tế như khống hỏa, hắn thật sự không am hiểu, lại đành phải đi tìm Thai Bảo.
Không thể không nói, về phương diện này, năng lực của Thai Bảo so với Giang Vân Hạc mạnh hơn nhiều.
Mà căn bản, vấn đề này cũng thuộc về một phần kiến thức.
Thai Bảo thuộc loại học từ mẫu giáo, tiểu học, trung học, cao trung ( trường cấp 3), rồi tiến tới đại học từng bước, cơ sở tri thức của hắn sẽ tương đối kiên cố hoàn chỉnh, phương thức vận dụng và duy trì pháp thuật cũng theo đó mà nắm vững.
Mà Giang Vân Hạc… hắn tương đương với chiêu sinh đặc biệt của môn học siêu cường độc nhất.
Trừ bỏ một hai môn học ra, những môn khác hắn đều không đạt được con điểm hai chữ số nào cả.
Hắn đứng đầu môn học siêu cường, hắn lại cua nữ nhi của em gái hiệu trưởng, mà em gái hiệu trưởng là một trong ba thường vụ phó hiệu trưởng.
Mặc dù Chấp Nguyệt không phải con gái của Nam Nguyệt, nhưng lại là đệ tử mà Nam Nguyệt coi trọng nhất, cũng xem giống như là nữ nhi.
Giang Vân Hạc trở lại phòng, nhét đầy cánh hoa đã sấy vào trong tẩu thuốc, dùng một tiểu thuật pháp vừa học được của Thai Bảo, ngón tay chà sát một chút liền toát ra một ngọn lửa nhỏ, đốt cháy cánh hoa.
Hút vào một ngụm, trong miệng tràn đầy hương hoa.
Thứ đồ này hút có vẻ ngon hơn so với thuốc lá.
Nhưng vấn đề duy nhất của nó vẫn là hơi ngán, hơn nữa còn có một chút chóng mặt.
Giang Vân Hạc đành trộn các cánh hoa, lá, nhụy hoa xen lẫn vào với nhau thử nghiệm thêm mấy lần, cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
Một tay cầm tẩu thuốc bằng đồng dài 40cm, hắn thản nhiên đứng ở cửa sổ, tâm tình vui vẻ, cảm nhận ánh nắng ấm áp bình yên.
Cuối cùng cũng đã tìm được một chút cảm giác quen thuộc khi còn ở địa cầu.
Lại nghĩ đến lão cha hắn.
Không biết lão đã dạy dỗ Tiểu Hào thành cái dạng gì rồi.
Nói đến thời điểm khi mình xuyên việtt đến đây, Tiểu Hào vừa được sinh ra còn chưa đầy tháng, nghe nói là một tiểu nam hài.
Giang Vân Hạc đứng tại đó một lúc, rồi lại cầm tẩu thuốc lên hút một ngụm, hương hoa vừa phải, còn kèm theo một chút vị ngọt và một chút thơm ngát của cỏ cây, giảm chút hàm lượng của cánh hoa, cũng không bị tĩnh thất mê hương ảnh hưởng.
“Có lẽ còn có thể thử thêm nhiều linh thảo.” Giang Vân Hạc cân nhắc ở trong lòng, còn rất nhiều linh thảo có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần, có lẽ hắn nên thử thêm một chút.
….…….
Hai ngày sau, Giang Vân Hạc ở Linh Cơ Học Viện có chút nhàm chán.
Hắn tưởng niệm lại những bằng hữu cũ của mình.
Như hảo huynh đệ Đồng Thanh Xuyên, còn có Hỏa Nha Quân cùng mấy vị lão ca Lôi Bộ, có lẽ bản thân cần phải ra ngoài đi dạo, thăm các vị lão bằng hữu một chút mới được.
Người bình thường đều vì nữ nhân mà đâm huynh đệ mình hai đao, một khi có nữ nhân, cũng không cần đến huynh đệ.
Hắn thấy mình không thể giống như mấy người đó, sống trên đời, quan trọng nhất chính là trọng tình trọng nghĩa.
“Sư đệ, trong tay ngươi là cái gì đó?” Thai Bảo đứng ở trong sân viện ngạc nhiên nhìn cái tẩu thuốc đồng dài hơn một thước trong tay Giang Vân Hạc, hiếu kỳ hỏi.
“Một đồ vật nhỏ.” ngón tay Giang Vân Hạc vẩy một cái, tẩu thuốc đồng dài bốn mươi cm xoay xoay, múa như một đóa hoa.
Kỹ thuật này còn khó hơn nhiều so với quay bút.
“Sư tỷ trở về!” Thai Bảo đột nhiên hướng nơi xa nhìn lại, hét lớn.
“Ồ?” Giang Vân Hạc ngẩn đầu, thấy cấm chế của Linh Cơ Viện mở ra, phía trên xuất hiện hai thân ảnh.
“Sư đệ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, coi như ta không nói, khẳng định Ninh sư tỷ sẽ nói.” Thai Bảo nháy nháy mắt với Giang Vân Hạc.
“Bớt nói nhảm.” Giang Vân Hạc trợn mắt nhìn hắn.
Cái gì mà thẳng thắn sẽ được khoan hồng?
Ta có cái gì phải giải thích đâu?
Là nam nhân, còn có chuyện gì phải giải thích?
Nói chi ta lại không muốn cưới Chấp Nguyệt.
Thân hình vừa động, Giang Vân Hạc liền đáp xuống ngoài cửa, Chấp Nguyệt cùng một nữ tử khác mặc trên người đạo bào trắng từ trên không trung hạ xuống.
Vẻ mặt Chấp Nguyệt có chút mệt mỏi, ánh mắt lưu chuyển trên người Giang Vân Hạc hai lần, xác nhận hắn không thiếu cánh tay, cẳng chân nào mới yên lòng.
“Gặp qua Chưởng Lệnh sư tỷ, Bùi sư tỷ.” Thai Bảo luôn là một hài tử trung thực, mặc dù xét về tuổi tác thì hắn không thể gọi là một hài tử.
"Chậc chậc, đây chính là tiểu sư đệ ? Gọi nhị sư tỷ đi." Một nữ tử khác trong mắt đầy ý cười, niên kỷ nhìn lớn hơn so với Chấp Nguyệt, hai mắt hẹp dài, có chút mê hoặc, khí chất thành thục vũ mị, tư thái ba đào hung dũng, ánh mắt bao la, ầm ầm dậy sóng.
"Đã sớm nghe nói về nhị sư tỷ, nhưng chưa từng gặp mặt, hôm nay nhìn thấy mới biết cái gì gọi là tai nghe không bằng mắt thấy!"Giang Vân Hạc cười chân thành.
Ngực Tam sư tỷ cũng lớn thật, nhưng so với Nhị sư tỷ thì vẫn hơi lép vế.
Quan trọng nhất vẫn là khí chất của Nhị sư tỷ.
Giang Vân Hạc có chút hoài nghi, Nhị sư tỷ này không lẽ là yêu quái, chân thân có phải là hồ ly, Hồ Ly Tinh danh tự này đúng là chuẩn bị cho nàng.
“Miệng lưỡi tiểu sư đệ thật ngọt, khó trách…” Bùi Âm che miệng cười khẽ, Giang Vân Hạc lại được kiến thức thêm một phen cái gì gọi là một lớp chưa kịp san bằng, một lớp khác đã lên.
Không biết sư phụ lựa chọn thế nào, mà sao bốn vị sư tỷ tính cách và khí chất lại hoàn toàn khác nhau, Chấp Nguyệt thuần khiết lạnh lùng, Bùi Âm yêu mị, Nhạc Tuyết Băng lanh lợi, Dược Nhi thì…từ đầu đến cuối còn chưa có lớn, não còn có chút không bình thường lắm.
“Hai vị sư tỷ bôn ba đường