“Không sớm thì muộn, rồi ngươi cũng sẽ thành công mà thôi,ta chờ được.”
Nhìn thấy Giang Vân Hạc cúi đầu bước tới,Chấp Nguyệt tiến lên ,ấm giọng an ủi một câu.
Giang Vân Hạc đã thất bại rất nhiều lần, dù hắn không nói ra,nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của hắn Chấp Nguyệt cũng đoán ra được.
Nàng không muốn nhìn thấy vì chuyện này mà khiến cho Giang Vân Hạc lo lắng tự trách.
Giang Vân Hạc đang chìm trong dòng suy nghĩ đột nhiên tỉnh lại.Nhớ lại lời nói của nàng một lần nữa,hắn càng âm thầm cảm thán trong lòng.
Cô nương Chấp Nguyệt này,mặc dù lần đầu tiên gặp mặt thì có cảm giác khá thanh lãnh,nhưng theo thời gian chung sống lại có thể nhìn ra,đây quả là một vị tri kỷ.
Không phải một câu “khéo hiểu lòng người” có thể hình dung được hết.
Hắn ngẩng đầu lên,để lộ ra một nụ cười rực rỡ.
“Thông báo cho ngươi một tin tức tốt, bước đầu tiên đã thành công rồi.”
"Thành…thành công rồi?" Chấp Nguyệt sửng sốt.
“Đúng thế,thành công rồi.”
Giang Vân Hạc cầm một khối gỗ,xoa xoa bàn tay lên trên.Trong chớp mắt, màu nâu gỗ ban đầu đã biến thành màu nâu xanh.
“Ngươi thật sự thành công !”
Sau khi cầm lấy khối gỗ xem qua xét lại,vẻ không thể tin nổi trên mặt nàng đã được thay thế bởi vui mừng .
“Thạch Hỏa Chú này không tới Khí Hải Cảnh thì không thể sử dụng,thế mà ngươi vẫn làm được ! Thiên phú của ngươi đúng là ngàn năm khó gặp ! Nhất định sư phó sẽ rất yêu thích ngươi nha.”
Thiên phú của Giang Vân Hạc có thể nói là làm người kinh ngạc.Quan trọng hơn hết,hắn lại có thể dựa vào Thạch Hỏa Chú trên người mình mà thi triển ra được Thạch Hỏa Chú chân chính.Nếu như tin tức này được truyền đi ,không biết sẽ có bao nhiêu người phải vì đó kinh động.
Chỉ cần như thế…
Cho dù tông chủ hay sư phó cũng sẽ không phản đối hôn sự của hai người.
Đây mới là điều khiến nàng vui sướng nhất.
…
Theo quan niệm của thế giới này, thân thể con người gọi là Dao Trì, còn đỉnh đầu là Tử Cái.
Cảnh giới đầu tiên của hành trình tu luyện chính là Đáp Kiều, xây dựng một cây cầu đem bản thân nối liền cùng với trời đất.
Cảnh giới tiếp theo gọi là Dũng Tuyền, yêu cầu làm cho khí trong Dao Trì dũng mãnh như suối lớn.
Tiếp theo đó là cảnh giới thứ ba, Khí Hải cảnh. Tên như ý nghĩa, cần phải đem Dao Trì mở rộng từ dòng suối thành biển rộng bao la mới có thể coi là Khí Hải thành công.
Đứng thứ tư là Nguyên Môn cảnh, đả thông Tử Cái, nối liền cả trong lẫn ngoài, làm được như vậy sẽ có thể tách riêng Nguyên Thần và thân thể, dùng Nguyên Thần phiêu du. Đây cũng là cảnh giới mà đa số tông chủ của các môn phái nhỏ đang sở hữu.
Ở vị trí thứ năm là Tinh Cung Cảnh, sau khi hoàn thành Nguyên Môn phải đốt cháy Tinh hỏa lên .Những ai có thể đạt tới cảnh giới này đều là cao thủ trấn áp một phương.
Chấp Nguyệt còn cách một bước nữa mới chạm đến Nguyên Môn Cảnh. Tô Tiểu Tiểu thì ít nhất cũng đã là cao thủ cấp Nguyên Môn từ lâu, cũng không biết nàng có thể Nguyên Thần xuất khiếu được hay không.
...
“Khi nào ra ngoài cũng không được nói ra chuyện này.”
Giang Vân Hạc mỉm cười, nói khẽ.
Hắn hiểu rất rõ,thôi diễn ngược công pháp là chuyện oanh động tới mức nào,nếu lan đi có thể dọa chết người.
Tất nhiên,hắn cũng không cần lo lắng quá mức,với giá trị của bản thân hiện tại,hắn tin rằng Tô Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ bảo vệ mình.
Người khác vì không thể học được cách làm của mình, nên nếu việc này bị lộ ra,khả năng lớn nhất là họ sẽ nghĩ cách đem mình thu làm môn hạ.
Ít nhất không cần lo đến cái mạng này.
“Tốt!”
Nghe vậy,Chấp Nguyệt tỉnh táo lại,sau khi suy nghĩ một lúc cũng gật đầu.
Không nói tới việc này,chỉ dựa vào thiên phú của Giang Vân Hạc, khi vào Tử Thần Tông cũng không ai dám lạnh nhạt với hắn.
Chờ sau này thực lực của hắn mạnh lên,cũng sẽ không sợ bị ai biết chuyện này.
“Hơn nữa đây chưa coi là quá thành công đâu, không có tính ổn định gì cả.”
Giang Vân Hạc cầm khúc gỗ lên chọc chọc mấy cái,cảm giác như sờ vào đá vậy,mà cũng không có dấu hiệu gì cho thấy nó sắp vỡ ra .
Đây cũng là việc khiến cho hắn phải suy nghĩ nhiều.
Tại sao khúc gỗ vẫn nguyên vẹn,trong khi con thỏ lại bị vỡ nát ?
Chỉ có thể chứng minh một điều, mã hiệu hạch tâm không có vấn đề gì,lỗi sai phải ở chỗ nào khác.
"Đã thành công!" Chấp Nguyệt nở nụ cười, nói.
“Mặc dù Thạch Hỏa Chú trong cơ thể ta chưa được giải hết,nhưng ngươi cũng đã thành công !”
"Đúng thế."
Giang Vân Hạc nhẹ nhàng ôm lấy Chấp Nguyệt đem đặt trên đùi mình,khẽ nâng tóc nàng lên mũi hít một hơi,say mê nói:
"Mùi thơm này ta có thể ngửi cả vạn năm!"
Đầu Chấp Nguyệt nhè nhẹ gõ trên vai Giang Vân Hạc,giống như đang cố bày tỏ dòng suy tư phức tạp của bản thân.
Trên nét mặt của Tô Tiểu Tiểu ngoài viện hiện lên vẻ bốn phần khinh bỉ,bốn phần ghét bỏ và ba phần coi thường.
Sau khi sợ run người,mặt nhăn lại nhìn như dọa ma hù quỷ.
"Quá buồn nôn, ta thật sự hoảng."
. . .
“Ngươi đang lừa nàng mà,ngươi xong việc rồi thì cứ đi thôi.Còn phải làm trò buồn nôn thế này mỗi ngày để làm gì ? Da gà của ta sắp nổi lên rồi.”
Tô Tiểu Tiểu đứng ôm tay,khuôn mặt nghiêm lại,nhìn có vẻ hơi giống ác ma.
Giang Vân Hạc nghiêng nghiêng đầu một chút.
“Đã lừa,thì cứ phải tiếp tục lừa .Ta không muốn nhìn thấy người khác vì ta mà thương tâm,vì khi đó ta sẽ cảm thấy rất tội lỗi.”
“Ngươi cứ lừa nàng như thế thì lại không có cảm giác tội lỗi?”
"Không ."
Tô Tiểu Tiểu thiếu chút nữa là bị hắn tức tới buồn cười.
Vô liêm sỉ tới mức độ này,Tô Tiểu Tiểu ta sống lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng gặp qua !
“Không chóng thì chầy,vở kịch mà ngươi đang diễn cũng bị vạch trần mà thôi.”
“Không có niềm vui nào là mãi mãi,nhưng mà vui được lúc nào hay lúc ấy là tốt nhất chứ sao.”
Giang Vân Hạc nhún vai.
Hắn không quen dội một chậu nước lạnh ngay khi người ta đang nóng bỏng nhất.
Mình đã không ghét nàng,tại sao lại phải tổn thương nàng ?
Chờ thêm ba năm,năm năm,mười năm nữa,chỉ cần không gặp mặt nhau,dù là tình cảm sâu đậm đến đâu rồi cũng sẽ phai mờ…Lúc ấy,cho