Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Mộc Tâm


trước sau

Giang Vân Hạc trong lòng vui mừng khó tả, không ngờ mã hiệu hỏa độc lại thực sự có thể ăn mòn được Hương Hỏa Thần Lực,điều này thật sự nằm ngoài ý định của hắn.

Hiện giờ bản thân đã có át chủ bài trong tay,không cần suy nghĩ nhiều,Giang Vân Hạc lại phóng tới tiếp cận một pho tượng đang giao đấu cùng với mập mạp, hai tay kết ấn lướt nhẹ phía sau lưng pho tượng, rồi lăn mình né tránh một quyền đầy uy lực, miệng hắn bắt đầu lẩm nhẩm đếm thầm.

Đếm tới ba mươi,thân hình pho tượng kia bỗng khựng lại, không nhúc nhích thêm một chút nào.

Quả nhiên giống như Giang Vân Hạc suy nghĩ, tốc độ ăn mòn hương hỏa thần lực trong pho tượng cùng với số lượng mã hiệu mình đưa vào có quan hệ, có lẽ nếu đưa mã hiệu vào càng nhiều thì tốc độ ăn mòn sẽ càng nhanh.

Tuy nhiên,nếu mình đưa vào số lượng mã hiệu càng lớn thì tiêu hao số liệu hồng lưu cũng càng nhiều.

"Ai ui,đầu lão gia đây có chút choáng. . ."Mập mạp từ dưới đất bò dậy,đầu hắn xoay vòng vòng,lảo đảo vài bước liền trực tiếp ói ra đất.

Thực sự phải nói rằng mập mạp này chịu đòn rất giỏi,ngoài mặt mũi bầm dập,quần áo rách nát tả tơi thì hắn còn ói ra vài lít máu,nếu người bình thường chắc chắn sẽ phải đang trên đường xuống gặp Diêm Vương rồi,nhưng tên này thì vẫn cứ sống nhăn răng và nhảy nhót như khỉ trước mắt

Giang Vân Hạc.

"Mập,nó còn có thể hoạt động chứ?" Giang Vân Hạc hỏi, ánh mắt hắn vẫn luôn không rời khỏi pho tượng ở cửa ra vào.

Sự hận thù vô hạn trong mắt bức tượng khiến hắn cảm thấy ớn lạnh.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại ánh mắt này,nó khiến cho con người ta chỉ nhìn một chút mà đã cảm thấy như chính mình rơi vào bóng tối

vô tận,thật đáng sợ. . .

"Ai là mập? Ngươi mới bị mập! Cả nhà ngươi đều mập!" Mập mạp một mét năm,thân hình với ba vòng eo như một giận dữ nói.

Lại càng làm hiện rõ bộ dáng thê thảm của hắn.

Giang Vân Hạc Không thèm để ý mập mạp,hắn vẫn chú ý tới những đoạn mã hiệu bên trong pho tượng,trong số chúng đã có một số phát sáng trở lại

khiến hắn có chút lo lắng: "Nên cẩn thận!"

Không để hắn chờ lâu,bên trong pho tượng liên tục phát ra tiếng gỗ cọ xát vào nhau như đang gào thét phẫn nộ.

Tuy nhiên,Giang Vân Hạc lại nhìn thấy những đoạn mã hiệu từ cơ thể bức tượng phát tán ra gần như không hướng về phía mấy người bọn họ,mà là chúng hướng về mọi phía xung quanh mà khuếch tán.

Hơn nữa càng khuếch tán nhiều,màu kim sắc càng thêm mờ nhạt.Xem ra cái thứ quỷ này hao phí cũng không nhỏ,chắc chắn nó sẽ không kiên trì

được quá lâu.

"Cùng nhau lên, sau đó hợp sức hạ nó,ta đoán pho tượng này không còn kiên trì được bao lâu đâu!" Giang Vân Hạc cắn răng nói.

"Hiện tại ta không phải là đối thủ của nó." Mập mạp lắc lắc đầu.

"Để ta lên trước,ta sẽ công kích nó,rồi các ngươi cùng một chỗ xông ra ngoài."Lưu Ngọc Nhi từ đầu xuất hiện đều không có động tĩnh,không biết

từ lúc nào nàng đã tỉnh lại, nàng nhìn Giang Vân Hạc với ánh mắt rất quái dị,tuy nhiên. . .hiện tại cũng không phải thời điểm để nàng dùng so đo

với hắn.

Mà cũng chẵng có gì có thể so đo, đại gia giống nhau mà đi hố nhau thì cũng chỉ vậy thôi. . .

Lưu Ngọc Nhi nhẹ nhàng gỡ chiếc vòng bạch ngọc ra khỏi cổ tay của mình,nó xoay xoay mấy vòng trong không khí rồi lơ lửng ở giữa bàn tay nàng,tiếp đó là ba con hỏa nha(quạ lửa) trong vòng bay ra, lao thẳng tới pho tượng.

"Lên!" Lưu Thủ Thành khẽ quát một tiếng.

Mập mạp quay quay chùy trên mặt đất rồi bắn ra như là đạn pháo.

Trong khoảnh khắc ấy. . .

Giang Vân Hạc liếc nhìn Lưu Ngọc Nhi.

Lưu Ngọc Nhi liếc nhìn Giang Vân Hạc.

Lưu Thủ Thành cũng nhìn Giang Vân Hạc.

Ba đôi mắt đều mang ý đồ đen tối.

"Hai tên này thật xấu tính!" Giang Vân Hạc thầm mắng, không cần quan tâm hai người bọn họ, dù sao chính mình cũng không muốn bị bọn quái vật này đánh ngay trong hang ổ . . . hay là bị bắt ngay tại nhà của chúng.... Khoan đã!Hình như có gì đó không đúng!

Đi thẳng ra ngoài cửa,Giang Vân Hạc liền thấy mập mạp đang lao tới,khoảng cách càng ngày càng gần.Ngay lập tức cúi đầu xuống tránh đi, thân thể hắn vọt về phía trước hơn hai mươi mét.

Nhưng sau đó nhìn lại xung quanh bản thân mình, trong lòng hắn có chút hoảng.

Hiện tại hắn lại cùng pho tượng ở bên ngoài,còn ba tên kia lại ở bên trong.

Pho tượng chân đạp một cước,cả thân thể liền xuất hiện trước mắt Giang Vân Hạc,cái đầu trong tay bị coi như vũ khí trực tiếp đập xuống.

Cái đập này,chỉ có đồ đần mới đi trực tiếp đỡ.

Giang Vân Hạc vội vàng lăn lại.

Thừa lúc này,ba người kia cũng nhanh chóng lao ra, Lưu Thủ Thành tự tách miệng mình bẻ xuống một cái răng hướng không trung quăng tới,nó lập tức biến thành một con sư tử đá nặng ba bốn tấn quay đầu nện xuống.

"Đông!"

Tất cả mặt đất đều chấn động dữ dội,mặc dù pho tượng bằng một tay ngăn cản Sư Tử Đá nhưng thân thể nó chỉ bị lún vào lòng đất nửa mét.

Lưu Ngọc Nhi ở bên cạnh nhấc tay lên,cây trâm bạc như một thanh phi kiếm đâm thẳng tới trái tim pho tượng,nhưng đáng tiếc lại bị nó dùng đầu chặn lại.

"Để ta!" Mập mạp hét lớn một tiếng,hắn ở trên không trung lấy trợ lực từ mặt đất xoay xoay liên tục vài vòng,rồi cả thân hình cùng đại chùy lấp lóe điện quang quay đầu đập thẳng xuống.

Nhưng. . .trên không trung bỗng xuất hiện một đám mây đen bao phủ.

Thực tế là một đám quạ.

"Biến

đi!" Mập mạp bị đám Ô Nha(quạ đen) vây chặt trên không trung,một chùy hắn đập xuống dưới chỉ trúng toàn quạ,nhất thời một mảnh không gian máu tươi nhuộm đỏ,lông quạ tứ tung.Còn mập mạp,mặc dù hắn da dày thịt béo không bị tổn thương gì nhưng trong thời gian ngắn vẫn bị Ô Nha che kín tầm mắt.

Phía dưới,Giang Vân Hạc bất thình lình lưu ý tới hơn mười thân ảnh xuất hiện phía đầu tường, loại mã hiệu này hắn rất quen thuộc:sói, hiện tại có tới tận mười mấy đầu với tư thế tiến công đang tiến lại gần nơi này.

Giang Vân Hạc cắn răng,không thể chờ nữa,vừa rồi khẳng định pho tượng này đã dùng Hương Hỏa Thần Lực gọi dã thú ở xung quanh tới, chỉ là không nghĩ tới những dã thú này tốc độ lại nhanh như vậy.Nếu chờ một lát nữa, nói không chừng còn sẽ có càng nhiều, mà hiện giờ đoạn mã hiệu kim sắc bên trong pho tượng cũng cực vì mờ nhạt, thần lực nó cũng không có nhiều,bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để hạ nó.

Không đợi!

Thừa dịp pho tượng với Thạch Sư vẫn còn dằng co,Giang Vân Hạc cực nhanh vọt tới sau người nó,bắt lấy một cánh tay, số liệu hồng lưu theo hai tay như là như đê vỡ toàn bộ tràn vào trong pho tượng,tiếp đó hắn liền bị tặng cho một đập nằm xuống đất.

Giang Vân Hạc cảm giác xương cốt của mình đều đã đứt đoạn, toàn thân linh lực đều không còn lưu lại chút nào,ngay cả Chân Thực Thị Giới đều không duy trì được nữa.

Nhưng hắn vẫn đang rất khẩn trương nhìn chằm chằm pho tượng,động tác của nó càng ngày càng chậm, cuối cùng không nhúc nhích.

"Phù. . ." Giang Vân Hạc thở dài, ngửa mặt chỉ lên trời,hiện tại linh khí của hắn tiêu hao sạch sẽ, trên người ngay cả một chút khí lực cũng không còn.Nhưng mà bên tai bỗng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng tiếng thở dốc,khiến cho hắn nhớ tới nguy cơ còn chưa kết thúc, những con sói kia vẫn còn ở đó.

Giang Vân Hạc nội tâm lần nữa nổi bão.

Hiện tại chính mình so với vừa rồi vẫn còn nguy hiểm.

Nhưng vào lúc này, ba con hỏa nha từ trên trời đáp xuống trên người ba con sói, trong nháy mắt đem chúng biến thành hỏa cầu.

Theo pho tượng bị mất đi thần lực,các con sói khác cũng phải kinh hãi, lập tức chúng lùi lại mấy bước, sau đó dùng tiếng sói tru báo phía dưới khiến tất cả đều chạy mất.

Một lát sau, trong viện chỉ một chỗ thịt nhão cùng ít lông mao và ba con tản ra mùi hương sói nướng,còn cả pho tượng bộ dáng thê thảm,một nửa bị chôn sâu xuống mồ.

"Ai ui, lần này thật nguy hiểm. Vốn cho rằng gặp yêu vật, không nghĩ tới lại là thần đạo!" Mập mạp hướng trên mặt đất cảm ơn,quay đầu hướng về phía Giang Vân Hạc nói: "Vị đạo hữu này, thật may có ngươi."

"Vừa lúc mà gặp mà thôi." Giang Vân Hạc cũng không còn khí lực.

"Nếu không phải ngươi, hôm nay ba người chúng ta phải xui xẻo, vốn chỉ nghĩ dựa vào lão mẫu tượng áp chế nó, nào nghĩ là lại chạy vào trong hang ổ của nó, kém chút bị nó đóng cửa đánh chó!"

"Phi, miệng chó bên trong nhả không ra ngà voi." Lưu Ngọc Nhi tại cách đó không xa cả giận, nàng nói một câu là đem nhóm người mình hoàn toàn cùng chửi.

"Đạo hữu làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?" Lưu Ngọc Nhi bất thình lình hỏi Giang Vân Hạc.

"Phía trước ta tại cái khác địa phương gặp qua nó, đang bị Tử Thần Tông chưởng lệnh đệ tử truy sát." Giang Vân Hạc nhàn nhạt giải thích nói.

"Tử Thần Tông a, vậy mà cũng không có bắt hắn lại. Ngươi nói chưởng lệnh đệ tử là Nguyệt tiên tử sao? Ngươi nhìn thấy nàng? Nghe nói Nguyệt tiên tử là Vạn Nam đệ nhất mỹ nhân, thật có xinh đẹp như vậy?"

Một nữ nhân dù sao vẫn sẽ đối với một cái khác nữ nhân xinh đẹp, đặc biệt là danh tiếng xuất sắc nữ nhân xinh đẹp cảm giác hứng thú.

"Rất xinh đẹp." Giang Vân Hạc gật đầu nói.

"So ta xinh đẹp hơn bao nhiêu?" Lưu Ngọc Nhi hỏi.

"Mỹ lệ không phải so sánh, mỗi người đều có nét đẹp riêng, ngươi cũng rất xinh đẹp !" Giang Vân Hạc cười nói.

Lưu Ngọc Nhi trông Giang Vân Hạc ánh mắt tràn đầy nhu hòa, nàng khẽ mỉm cười, đầy vui sướng.

Còn chuyện phía trước song phương hố lẫn nhau,giờ đã hoàn toàn quên đi.

Giang Vân Hạc hơi dừng tin tức một hồi, năng động sau liền tiến tới pho tượng trước mặt, xem xét tình huống.

Loại này thần đạo pho tượng lúc này thật không có chết, giờ đây chỉ là Hương Hỏa Thần Lực tiêu hao sạch sẽ nên yên lặng thế thôi.

Nếu là được người tế bái, không bao lâu sẽ tỉnh lại.

Mà Giang Vân Hạc hiện tại để mắt tới trên người pho tượng,quan trọng nhất có một vật, Mộc Tâm.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện