Giang Vân Hạc đập pho tượng ra,lấy từ trong ngực nó ra một viên cầu gỗ màu vàng, đây chính là mộc tâm, là nơi ngưng tụ hương hỏa thần lực của pho tượng.
Nếu đặt vào trong một tượng thần khác rồi mỗi ngày tế bái, thì không lâu sau nó có thể sinh ra trí tuệ.
Đây là lực lượng ngang với thần linh Sơ cấp Vu Khí Hải, nếu không phải nó bị đánh trọng thương, lại cách xa đất phong thần, thực lực không đến một phần mười thì đêm nay có một vài người muốn chạy cũng chạy không được.
Giang Vân Hạc nhanh chóng thu hồi mộc tâm, người khác thu được nó nhiều nhất là tạo ra một tôn thần linh cung phụng nhưng hắn sử dụng lại thu được không ít số liệu về hương khói cung phụng,đối với hắn có giá trị rất lớn.
Sau đó hắn lấy cái đầu pho tượng kiểm tra, từ lúc mất đi hương hoả thần lực, pho tượng kia đã không vững chắc như trước, hiện giờ nó không khác biệt lắm so với cái đầu gỗ bình thường.
Nhưng Giang Vân Hạc vẫn lưu lại một bộ phận dùng để nghiên cứu.
Sau khi làm xong mọi việc, Giang Vân Hạc ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Đạo hữu xưng hô như thế nào? Tại hạ họ Trần, Trần Đông Đao. Nói ra thì buồn cười, tên của ta có chữ Đông, lại chưa từng thấy mùa Đông, chỉ là ở trong sách đọc được gió này tuyết nọ, chỉ tưởng tượng ở trong đầu." Mập mạp mở miệng nói.
"Giang Vân Hạc."
"Tên rất hay! Giang thượng nhàn vân dã hạc, tự nhiên phóng khoáng." Trần Đông Đao cười to nói.
"Hôm nay nhờ có đạo hữu, chút nữa xin đạo hữu hãy đến chỗ ở của ta một ngày, chúng ta nói chuyện một hồi. Vả lại số bạc thưởng mà huyện nha bố cáo, cũng phải chờ tới ngày mai mới phát."
"Được." Giang Vân Hạc khẽ cười nói.
Có bạc cầm là tốt rồi.
"Chỉ là đáng tiếc Chu, Yên hai vị đạo hữu, còn có Từ đạo hữu cũng không biết sinh tử." Trần Đông Đao than thở.
"Suy nghĩ nhiều vô ích, tranh đấu sát phạt, tất nhiên là khó tránh khỏi. Ta rất cảm kích ân cứu mạng của Giang đạo hữu, sau này lão phu sẽ có báo đáp!" Lưu Thủ Thành cũng nói.
Không cần sau này gì cả, ta hôm nay rảnh rỗi." Giang Vân Hạc cười nói.
Sau này cái gì? Về sau chắc gì gặp nhau mà báo đáp.
"Ngươi. . ." Chu Ngọc Nhi nghe lời này liền bực tức, vừa rồi ta còn cứu ngươi một mạng đấy.
Không nghĩ tới Giang Vân Hạc trực tiếp cắt đứt lời của nàng, cười ha ha một tiếng nói: "Ta chỉ đùa thôi, mọi người đồng tâm hiệp lực, nói gì đến ân cứu mạng nọ kia, nếu như đổi thành tại hạ gặp nạn, mấy đạo hữu cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan."
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều hòa hoãn xuống.
"Nhưng mà pháp bảo ngọn đèn của Lưu đạo hữu, ta xem cũng khó mà sử dụng nữa?" Giang Vân Hạc trước liền lưu ý đến,
Ngọn đèn lúc mới lấy ra ngọn lửa chỉ lớn bằng hạt đậu, dầu đốt bên trong cũng gần như khô cạn, sau khi dùng hai lần chỉ còn một tia lửa bé nhỏ.
Bảo vật này chỉ sợ có số lần sử dụng hạn chế, bây giờ còn sót lại một lần, giá trị không lớn lắm.
Nhưng mà đối với hắn thì việc này không quan trọng lắm, hắn cảm thấy rất hứng thú với ngọn đèn.
Đừng tưởng khi nó đánh vào thần tượng uy lực không lớn, trên thực tế thần tượng rất khó đối phó, nếu không cũng không thể chạy trốn khỏi Chấp Nguyệt đuổi bắt.
Giang Vân Hạc chú ý tới mỗi lần ngọn đèn này phun ra hỏa trụ, ánh kim trong cơ thể hương khói thần tượng đều ảm đạm một chút, có thể thấy được uy lực của nó cũng không nhỏ.
"Đúng là như vậy, cái ngọn đèn này có ba lần sử dụng, bây giờ chỉ có thể dùng thêm một lần". Lưu Thủ Thành nhắc tới chuyện này còn có chút nhức nhối, năm nay hắn vừa tốn không ít tiền mua ngọn đèn này, nếu dùng để đối phó đối thủ có thực lực tương đương với hắn, uy lực ngọn đèn này chắc chắn sẽ vô cùng lớn.
Đáng tiếc gặp được hương khói thần tượng, cũng không có hiệu quả quá lớn, bảo vật chỉ còn sót lại một lần sử dụng.
"Chẳng biết Lưu huynh có nguyện ý trao đổi hay không?" Giang Vân Hạc hỏi.
"A?" Lưu Thủ Thành ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhíu suy tư.
Ngọn đèn này tuy còn sót lại một lần dùng, lúc mấu chốt không chừng có thể cứu được một mạng.
Nếu là đổi cho hắn, cộng với số của cải những năm này tích lũy, nói không chừng có thể mua một món pháp bảo tốt, ngày sau mình nếu là mất đi, cũng có thể để lại cho Ngọc Nhi.
"Không biết đạo hữu dùng cái gì để trao đổi?" Lưu Thủ Thành ngẩng đầu hỏi.
"Dùng mảnh thanh lân thế nào, chính là Ngũ Dương Sơn bàn ủi đầu thân rắn mảnh lân phiến cứng rắn nhất." Giang Vân Hạc từ trong lòng móc ra năm phiến thanh lân.
Lưu Thủ Thành