Lại là sáng sớm,tại nơi ở của Hỏa Nha quân.
Bên cạnh một hồ nước nhân tạo,Kế Nguyên đứng hóng mát ở trong đình, ánh mắt lạnh lẽo pha lẫn một chút chờ mong.
Ở bên cạnh hắn có một thùng nước, bên trong có chứa rất nhiều cá nhỏ.
Đúng thật là có rất nhiều cá nhỏ.
Nhìn cái thùng rõ ràng không rộng,nhưng đã có một bữa Giang Vân Hạc dành cả buổi sáng chỉ để ngồi xem Kế Nguyên đổ cá xuống hồ,mất cả tiếng đồng hồ,nhưng nước và cá nhỏ trong thùng vẫn không vơi đi nửa phần.
"Thống lĩnh." Giang Vân Hạc ôm quyền chào hỏi,rồi hắn đến đứng phía sau người Kế Nguyên,liếc ánh mắt nhìn sang, vẫn là con rùa già không biết sống chết ngày ngày bơi qua bơi lại trước mặt.
Thân hình con rùa bây giờ đã lớn chừng ba thước,phần mai sau lưng đã có những đường vân màu đỏ,giống như những ngọn lửa tự do cháy bập bùng.
"Ăn không?" Kế nguyên hỏi.
Giang Vân Hạc còn tưởng Kế Nguyên nói tới con rùa,nhưng không ngờ lại thấy hắn đưa tay chỉ chỉ.
"Con cá này trông thật không tệ."
Giang Vân Hạc liếc mắt nhìn,hắn thấy bên trong thùng có mấy con cá nhỏ dài ba tấc,cơ thể trong suốt,thấy rõ tất cả mọi thứ bên trong.
Đột nhiên hắn có cảm giác mấy con cá này ăn có vẻ rất ngon.
"Con rùa đều rất thích ăn những con cá này." Kế nguyên tâm tình vui vẻ lại nói: "Không uổng công ta tốn nhiều tâm tư như vậy để lấy được món bảo vật này."
"Không ăn." Giang vân hạc nhất quyết chối từ.
Kế nguyên cũng không nhắc lại, trở tay ném một món đồ tới, Giang Vân Hạc thuận tay đỡ lấy,vật này vừa chạm vào tay đã khiến hắn cảm thấy hơi cứng rắn nhưng ấm áp,dường như nó vẫn còn nhúc nhích.
Cúi đầu nhìn lại,thì ra là tinh thể màu đỏ lấy ra từ cơ thể Bảo Gia Tiên ngày hôm qua.
"Ngươi biết đây là gì không?" Kế nguyên hỏi ngược lại.
"Là tinh hoa hội tụ của Bảo Gia Tiên!" Giang vân hạc khẳng định nói.
"Không tệ!" Kế nguyên khẽ gật đầu: "Tuy Quỷ thần lực so với chúng ta có nhiều chỗ bất đồng,nhưng cũng có chỗ tương tự. Viên huyết tinh này có tác dụng chính là có thể để cho dũng tuyền cảnh đột phá đến khí hải cảnh."
Giang Vân Hạc vừa cầm ngắm nghía với ánh mắt rất tò mò.
"Động tâm chưa ?" Kế Nguyên xoay người lại nhìn hắn với ánh mắt mang nụ cười,thấy hắn không lộ ra vui mừng, khẽ gật đầu bày tỏ tán thưởng.
"Chỗ xấu chắc cũng có không ít đi." Giang vân hạc lanh lợi hỏi ngược lại.
"Chỗ xấu chắc chắn phải có, đó chính là,con đường tu luyện phía trước dừng lại."
"Cái giá phải trả quá lớn!" Giang vân hạc chậc chậc lưỡi hít hà một ngụm khí lạnh.
"Thế gian này làm sao có được thứ gì hoàn hảo, có được thì phải có mất. Cả đời một tu sĩ bình thường cùng lắm là Dũng Tuyền cảnh,sử dụng viên huyết tinh này cũng là một con đường, mặc dù vẫn là con đường chết." Kế nguyên khẽ lắc đầu, thở dài nói:
"Năm đó Tiên Ung Quốc cực thịnh một thời,chém giết cũng không phải là những quỷ thần bình thường, mà là sơn quân, hà bá, hồ thần, giết đến thiên hạ quỷ thần phải sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn bị cắn trả rồi sụp đổ, toàn bộ hậu duệ đều chết hết!"
Loại chuyện này Giang Vân Hạc chưa từng nghe qua, ngay cả cái tên Tiên Ung này cũng là lần đầu tiên hắn nghe được.
Nhưng nếu nghĩ một chút về thượng cổ đại quốc giết đến thiên hạ quỷ thần phải sợ hãi lầm than,thì đó chính là uy phong ngàn đời.
"Vật này ta dùng vô dụng,cho ngươi." Kế nguyên khoát tay một cái nói.
"Sau khi dùng có thể bị người phát hiện,hay bị quỷ thần thù hận gì không?" Giang vân hạc trong lòng đã tính tới điểm đến của viên huyết tinh này,nhưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó,hắn liền hỏi một câu.
Quỷ thần ở thế giới này cũng không phải là ít, chỉ một cái thành Thịnh Châu nho nhỏ mà bên trong có tới tận ba cái rồi.
"Cũng không có, trừ con đường phía trước đoạn tuyệt,thì ngày sau chỉ có thể sử dụng huyết tinh cao cấp hơn để tăng thực lực lên,còn lại thì không có thứ gì khác thường. Nếu không thì Tiên Ung kia sao có thể làm lớn một thời,chắc chắn đã sớm bị diệt quốc."
Lúc này Giang Vân Hạc mới yên lòng.
"Ngươi chuẩn bị một chút, nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng, chắc chắn sẽ có lệnh gửi xuống.Có lẽ ta phải đảm nhiệm Khánh Dương phủ."
"Ta biết rồi" Giang vân hạc nói.
...
Trở về sân nhà, Giang Vân Hạc lại lấy ra hai cây quạt, tỉ mỉ kiểm tra.
Hai cây quạt này đều có phiến quạt và khung là xương trắng,do xương thật tạo thành, chạm vào có cảm giác mềm mại,mượt mà như ngọc.
Mặt quạt hơi có màu ố vàng,bên trên không có bất kì một hình vẽ hay dòng chữ nào.
Giang Vân Hạc vuốt ve cây quạt một lúc lâu,hắn đoán mặt quạt có thể làm từ da của loài động vật đó.
Nhưng chắc chắn không phải là giấy.
Ngày hôm qua hắn đã phát hiện số liệu bên trong hai cây quạt có rất nhiều đoạn thiếu sót, lúc ấy hắn đã nghi ngờ hai cây quạt này vốn là một chiếc, hoặc là một đôi.
Nhưng làm sao để khôi phục nó về hình dạng ban đầu,thì còn phải nghiên cứu thêm mới được.
Nhưng không ngờ vừa đưa hai cây quạt về cùng một chỗ,thì một tia sáng bỗng loé lên,hợp thành một cây quạt.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Giang Vân Hạc kinh ngạc, nếu đơn giản như vậy,tại sao hai người kia phải tách ra một người một cái?
Giang Vân Hạc nghiên cứu thêm một chút,thì hắn phát hiện vấn đề, vật này muốn quạt ra gió thì phải dùng tới linh lực.
Nhưng nếu như hợp hai thành một, cơ bản hắn cũng không dùng được.
Nói cách khác, ít nhất phải Khí Hải cảnh trở lên thì mới có thể sử dụng, khó trách hai người kia mỗi người cầm một cái,cho dù uy lực sẽ nhỏ đi nhiều,nhưng như vậy dũng tuyền cảnh đã có thể sử dụng.
Hơn nữa cho dù chỉ dùng nửa cây quạt ,thì cũng phải tiêu hao một lượng lớn linh lực.
Nghiên cứu thêm một thời gian, Giang Vân Hạc đành phải tách cây quạt ra, một cái nhét vào túi trữ vật,một cái cầm ở trong tay,rồi lại đi nghiên cứu cái huyết tinh vừa mới nhận.
...
Một tuần sau.
" Này, ta cùng ngươi nói chuyện nha!" Lưu Ngọc nhi vừa uống trà,vừa len lén nhìn Giang Vân Hạc.
"Chuyện gì?" Giang vân hạc để sách xuống, cười hỏi.
"Ta cùng cha ta phải ra ngoài một chuyến, phải một thời gian sau mới có thể trở về."
"Có nguy hiểm sao?" Giang Vân Hạc hỏi nhỏ,hai cha con Lưu Thủ Thành và Lưu Ngọc Nhi cũng thường xuyên nhận được một vài nhiệm vụ,ví dụ như ngày trước ở Ngũ Đăng Huyện.
Rất nhiều tu sĩ bình thường cũng đều như vậy.
Nếu là nhiệm vụ,tất nhiên nguy hiểm cũng sẽ không nhỏ.
Nghe vậy trong lòng Lưu Ngọc nhi có một chút ngọt ngào.
"Cũng không sao,chỉ là một yêu quái, đuổi đi nó là được. Nhưng địa điểm có hơi xa,chỉ nguyên đường đi cũng mất gần mười ngày tám ngày."
"Xa như vậy?" Giang vân hạc hơi suy tư một chút,rồi hắn móc viên huyết tinh ra đưa cho Lưu Ngọc Nhi.
"Cho ta?" Lưu Ngọc Nhi ngạc nhiên mừng rỡ.
"Đưa cho cha ngươi." Giang vân hạc dịu dàng cười nói.
Sau đó thì hắn thấy sắc mặt thiếu nữ xấu hổ đến đỏ bừng,ngay lập tức biết nàng vừa nghĩ nhầm.
"Đây là huyết tinh, có thể để cho tu sĩ dũng tuyền cảnh đột phá đến khí hải cảnh, nhưng mà cũng chỉ có thể đến chỗ này,ngày sau trừ khi có huyết tinh cấp cao hơn, nếu không sẽ không thể tăng thực lực, tương đương với đường tu hành dừng lại." Giang vân hạc đạo.
Lưu