Trong những dãy núi xa xăm, trên một ngọn núi bị mây mù bao phủ, suối nhỏ phun trào, thác nước ầm ầm chảy xuống, để lại bên trên mấy vòng cầu vồng vẫn chưa biến mất, dường như mãi mãi dừng ở chốn này, như một cây cầu vắt ngang nửa vời phân chia trời đất.
Cách thác nước không xa là một khu rừng trúc, mấy con nai con ở ngoài chạy nhảy, mấy con gấu trúc ăn gặm măng tre, thỉnh thoảng lại có tiếng chim kêu vang lên lảnh lót.
Bên ngoài rừng trúc, ở trong một gian phòng.
Một thiếu nữ áo trắng đẹp tựa như tranh đang ngồi bên cửa sổ, nàng giống như tiên tử hạ phàm, cả người không dính nửa hạt bụi trần.
Ánh mắt nàng yên lặng mà sâu xa, thân hình bất động, cũng không biết nàng đang nhìn gì đó, hay là đang suy nghĩ cái gì.
"Oa!"
Một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, ánh mắt tinh nghịch, cho người ta một cảm giác tinh quái ở bên Chấp Nguyệt hô to một tiếng, đánh thức nàng tỉnh dậy.
"Dược Nhi, ngươi lại nghịch ngợm". Chấp Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô bé, nhỏ nhẹ nói.
"Sư tỷ, gần đây ngươi thật kỳ quái." Dược Nhi đi vòng quanh Chấp Nguyệt mấy vòng, đầu nhỏ gật gật gù gù như ông lão.
"Ta làm sao cơ?"
"Sau khi từ trận đánh kia trở về, ngươi vẫn luôn ngẩn ngẩn ngơ ngơ. . . Nhiều khi còn ngồi một mình ở kia nửa ngày trời, ta tới gần nửa giờ mà ngươi cũng không phát hiện". Khuôn mặt non nớt của Dược Nhi mang đầy vẻ suy nghĩ sâu xa.
"A? Có thật không?" Chấp Nguyệt giống như bị nói trúng tim đen, trong đôi mắt phẳng lặng như nước của nàng bỗng lóe lên một tia rung động.
"Không lẽ. . . "
Chấp Nguyệt cũng không biết tại sao tự dưng trong lòng nàng có chút hốt hoảng.
Vẻ xuất trần như tiên tử nhanh chóng bị tan biến, thay vào đó là những hạt bụi trần.
"Hay là ngươi là bị sư phó cấm túc cho nên mất hứng?" Dược Nhi bỗng như hiểu ra, bừng tỉnh nói.
"Ai nha! Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi bị sư phó trừng phạt, khó trách ngươi không vui như vậy".
"Nhưng mà bên trong tông đang chọn người tham gia Lưỡng Đạo đấu kiếm nha! Kỳ lạ ở chỗ, vốn sư phó không quan tâm loại chuyện này mấy, nhưng lần này chính người lại dẫn đội đi nha".
Nghe vậy, ánh mắt Chấp Nguyệt chớp động, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ánh mắt giống như vui, lại giống như buồn.
Càng nhìn nàng, càng thấy giống như người trong bức tranh sống lại.
. . .
Giang Vân Hạc nằm ở trên ghế, tứ ngưỡng bát xoa(1), ngắm nhìn cây hoa đào trước mặt.
Gió đêm nhè nhè thổi qua, những cánh hoa đào rời cành bay xuống.
Giang Vân Hạc duỗi tay, kẹp lại hai cánh hoa đào ném vào trong miệng, cảm nhận được đôi chút hương vị ngọt ngào.
Chờ trong giây lát, không còn ngọn gió đêm nào thổi qua, Giang Vân Hạc đợi không được liền cầm quạt xếp quạt nhẹ lên trên một cái, một trận mưa hoa theo gió cuốn lên không trung, rồi lại nhẹ nhàng bay xuống.
"Hắc, hắc, hắc!" Giang vân hạc đắc ý cười to ba tiếng.
"Đáng tiếc. "
"Ta vẫn rất thích viện tử này". Hắn nhỏ giọng lầm bầm.
"Nhưng nếu chuyển qua Khánh Dương phủ, thật sự là có chút mong đợi!"
Nghĩ cho cùng, Thịnh Châu này cũng chỉ là một góc hẻo lánh nằm ngoài núi Ngũ Dương, quanh năm có thương nhân đi đi về về nên sầm uất, cũng có được hai ba trăm ngàn dân số, cũng coi là Châu thành rất lớn rồi.
Tuy nhiên nếu so sánh với phủ thành, thì chính là khác nhau một trời vực.
Dân số Khánh Dương phủ thành lên tới cả triệu, cao thủ nhiều như mây, cường giả nhiều như mưa.
Mình lại có chỗ dựa, vậy là có thể đi xem một chút về thế gian sầm uất rồi.
"Ta cũng rất mong đợi đấy. . . " Một âm thanh nữ tử mềm mại vang lên bên tai Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc giật thót mình, thân thể bỗng chốc cứng đờ, sau đó hắn chậm rãi lấy lại bình tĩnh, lắc đầu cười khổ: "Tỷ tỷ à, tỷ suýt dọa chết ta đó!"
"Làm ta đợi ngươi thật lâu, đang còn lo lắng nếu đi Khánh Dương phủ thì ngươi sẽ không thể tìm được ta đâu. " Giang Vân Hạc biểu cảm tự nhiên quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Tô Tiểu Tiểu mặc bộ váy màu xanh đã ngồi ở trên bờ tường, hai chân nàng đung đưa, khuôn mặt rực rỡ.
"Miệng đàn ông, lừa người gạt quỷ, nhất là từ miệng ngươi nói ra, càng không thể tin. Ta còn không biết ngươi là người thế nào?" Tô Tiểu Tiểu cười nhạo, nhưng âm thanh lại rất dịu dàng, rất dễ nghe.
"Ta đã nói sớm, hai ta là một đội. Nếu không ta đã cùng Chấp Nguyệt đi Tử Thần tông hưởng phúc, sao còn phải chờ đợi ngươi như vậy?" Giang Vân Hạc thản nhiên nói.
Nhưng trong lòng thì thầm than, đúng là vẫn tìm tới.
Không biết Kế thống lĩnh có kịp cứu mình hay không. . . Nhưng hắn còn đang bị thương cơ mà.
Sợ rằng không phải đối thủ của Tô Tiểu Tiểu.
Như vậy nhìn đi nhìn lại một vòng tròn, mình vẫn không chạy thoát. . . haizz. . .
"Cái quạt trên tay ngươi sao cứ mở ra lại khép lại, khép lại lại mở ra thế, tay ngươi có bệnh à?" Tô Tiểu Tiểu liếc mắt.
"Ngươi không nhìn ra đây là bảo vật ta mới có sao? Ta đang cùng ngươi chia sẻ sung sướng!" Giang Vân Hạc vung tay một cái, cây quạt xé gió bay qua chỗ Tô Tiểu Tiểu.
"Nửa cây quạt rách, ngươi cũng có thể coi là bảo vật!" Tô Tiểu Tiểu khều nhẹ ngón tay trắng nõn, cây quạt kia lại theo đường cũ bay trở về.
"Mặc dù không có kiến thức, nhưng lại đột phá được đến Dũng Tuyền cảnh, cũng không tệ".
"Tốt lắm, giờ thì đi thôi". Tô Tiểu Tiểu lắc nhẹ thân mình liền đứng ở trên mái hiên, lại một trận gió