Tô Tiểu Tiểu vừa dẫn theo Giang Vân Hạc bước vào khách điếm thì bị một nhóm người trong sảnh lớn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Ngay lập tức, Giang Vân Hạc muốn kiếm cái gì đó để đậy kín lên cái mặt của mình.
"Rầm". Tiếng đồ vật rơi lẻng xẻng phá tan bầu không khí căng thẳng, một người đàn ông mập mạp nhìn như phú ông, vẻ mặt hiền lành nở nụ cười ái ngại: "Xin lỗi, xin lỗi, ta làm rơi đồ vật".
Nhìn xuống bên dưới chân hắn, đao thương kiếm kích rơi đầy đất đủ các loại, tất cả đều phát ra hào quang sáng rực. Giang Vân Hạc há hốc mồm. . . không lẽ tên này lại là chúa giữ của?
Giang Vân Hạc vội nhìn sang nam tử mặc áo đen ngồi bàn bên cạnh, chỉ thấy thân thể hắn đang tuôn ra hắc khí ào ạt.
Một lão giả ngồi trước bàn, nhìn như làm ruộng, cả đầu hắn bốc khói giống như chuẩn bị phát hoả.
Còn nam tử áo vàng tướng mạo uy nghiêm chân vắt lên đùi, tay cầm một cây kiếm bé tẹo, chăm chú xỉa xỉa mấy miếng thịt dắt răng.
"Một đống đồng nát sắt vụn, gỗ mục cành khô không lẽ cũng có thể giết người? Ngươi nói xem? Có thể hay không?" Tô Tiểu Tiểu lười biếng, không thèm chú ý mấy tên kia, nhẹ nhàng hỏi Giang Vân Hạc.
Một câu nói của nàng như vả thẳng mặt toàn bộ người bên trong khách điếm, khiến bầu không khí ở đây càng trở nên căng thẳng hơn.
Ba người đệ tử Tử Thần Tông đều để tay ở trong tay áo, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía Giang Vân Hạc, dường như họ biết thân phận của hắn.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím bảy tỷ muội, linh khí trên người dao động mạnh mẽ như thủy triều, có vẻ linh khí dao động của họ gần như giống nhau hoàn toàn.
Giang Vân Hạc đứng bên cạnh gần như không thay đổi sắc mặt, vừa rồi trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ vì sao Tô Tiểu Tiểu lại nói như vậy.
Trước đó hắn từng nói mình là đồng bọn của nàng, vậy thì hiện giờ cơ hội chứng minh lời nói này đã tới.
Muốn nói cái gì thì nói, cũng không quan trọng, quan trọng là. . . hắn phải đứng ở bên Tô Tiểu Tiểu.
Tuy rằng cũng có thể nói qua loa vung rìu qua mắt thợ, nhưng nếu không làm cẩn thận thì kết quả cuối cùng của việc ba phải chính là đắc tội cả hai bên.
"Nếu như đống đồng nát sắt vụn có thể giết được ngươi, vậy thì hiện tại ngươi cũng sẽ không đứng ở nơi này". Giang Vân Hạc bình tĩnh nói.
Ngay sau đó hắn phát hiện mình đã trở thành cái đinh trong mắt của mọi người, chỉ hận không thể diệt trừ hắn ngay lập tức.
"Đương nhiên, nếu là giết ta thì cũng không có vấn đề" Giang Vân Hạc yếu ớt thở dài.
"Khanh khách!" Tô Tiểu Tiểu cười cười vỗ vai Giang Vân Hạc: "Ai giết ngươi, ta liền giết cả nhà hắn, báo thù cho ngươi! Ngày hôm nay giết một chút, ngày mai giết một chút, sớm muộn gì có thể giết sạch".
Nghe vậy, đám người xung quanh đều nhìn Giang Vân Hạc với ánh mắt kinh dị.
Thiếu niên này có quan hệ với yêu nữ như thế nào?
Từ trước tới nay, yêu nữ này luôn độc lai độc vãng phiêu bạt giang hồ, cùng lắm cũng chỉ mang theo một con lừa già, đây là lần đầu tiên họ thấy nàng thân cận với một người như vậy.
Không cần nghĩ nhiều, hầu hết bọn họ đều xếp Giang Vân Hạc vào danh sách mục tiêu quan trọng cần phải diệt trừ.
Nếu yêu nữ này mà có một chút cảm tình với hắn, giết hắn, chắc chắn sẽ cho yêu nữ nếm mùi đau khổ.
Vậy là chỉ cần bây giờ Giang Vân Hạc đi một mình ra khỏi Khánh Dương phủ , chắc chắn sẽ không được toàn thây.
Nhưng trong số đó vẫn có ba người Tử Thần Tông không có nhiều ác ý đối với hắn, cùng lắm chỉ có một chút tò mò.
Giang Vân Hạc nhìn về phía ba người nở ra một nụ cười hiền hòa.
Ba người ngầm hiểu, theo như lời Chưởng Nguyệt trưởng lão nói có lẽ vị này chính là người bị yêu nữ bắt đi? Tuổi tác tướng mạo đều y hệt, cũng nhận ra người tông mình. Bởi vậy họ lập tức đưa tin trở lại.
"Chưởng quỹ, cho hai gian phòng hảo hạng". Giang Vân Hạc gọi một tiếng.
"Một gian là được". Tô Tiểu Tiểu không thèm nhìn những người khác, nàng ngáp dài một cái, đi thẳng qua trước mặt mọi người, không coi ai ra gì cả.
Giang Vân Hạc quay đầu nhìn lại, thấy thần sắc mấy người kinh ngạc cùng chắc chắc, đành lắc đầu cười khổ.
Hiện giờ. . . cho dù mình nhảy xuống biển cũng rửa không sạch được.
Ngay cả ba đôi mắt của ba người Tử Thần Tông đều tràn đầy các loại ý tứ, cảm xúc khó hiểu, tâm tình phức tạp.
. . .
"Ngươi cần gì phải làm như thế . . ." Giang Vân Hạc bước vào phòng than thở,nếu ngươi có bẫy người thì cũng không đến mức phải hãm hại người như vậy.
"Nếu ngươi thoát khỏi tầm nhìn của ta,chỉ sợ đêm nay sẽ bị người ta nuốt ngay cả bột phấn cũng không còn, đừng nghĩ rằng nơi này là Khánh Dương phủ thì sẽ an toàn. Nếu không biết là ai làm, chết một trăm người một nghìn người cũng chẳng sao? Cho nên, ngươi lại nợ ta một cái mạng!" Tô Tiểu Tiểu giơ một ngón tay lên.
Ngay lập tức Giang Vân Hạc hiểu rõ, đời mình sau này có lẽ cứ phải tiếp tục như vậy.
Cứ tiếp tục thế này, mình không nợ nàng hơn một nghìn tám trăm cái mạng thì coi như nàng còn có lương tâm.
"Ta ngủ ở đâu?" Giang Vân Hạc nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nghẹo đầu chớp mắt nhìn hắn.
"Được được, ta ngủ trên mặt đất,ta ngủ trên mặt đất!"
"Nếu ngươi muốn ngủ trên giường cũng không phải không được, có vẻ cái này giường khá lớn. . ." Tô Tiểu Tiểu cắn móng tay, ánh mắt long lanh, trong veo như nước,dịu dàng nhẹ nhàng như chứa đựng nước suối hoa đào.
Tiểu yêu tinh, ngươi nghĩ rằng từ nhỏ tới giờ ta ăn hù doạ để lớn lên sao?
"Ta ngủ trên mặt đất,không ai được cản ta!" Giang Vân Hạc ngồi phịch xuống dưới mặt đất, mắt nhìn qua một vòng, căn phòng này không lớn, đồ dùng ở đây cũng không phải là xa xỉ gì, nhưng mà tất cả mọi thứ bên trong gian phòng và vách tường đều có dấu hiệu của linh khí.
"Khanh khách!" Tô Tiểu Tiểu cười lăn cười cười bò,rung uỳnh uỵch cả giường.
Ở nửa ngày trong phòng, Giang Vân Hạc ngủ được một giấc,khi thức dậy thì trời đã hoàng hôn.
"Ta nghĩ. . ." Giang Vân Hạc đang muốn đi dạo mấy tiệm sách, mua mấy cuốn sách để đọc.
"Đi." Tô Tiểu Tiểu cắt ngang lời hắn, nhảy xuống giường.
Đẩy cửa đi ra ngoài, người ngồi phía dưới đã thay đổi thành một nhóm khác.
Sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, thái độ của họ so với nhóm trước đó cũng không khác chút nào, đều là biểu tình hận thù sâu nặng.
Giang Vân Hạc không khỏi oán thầm,cuối cùng Tô Tiểu Tiểu này làm bao nhiêu chuyện ác, sợ là từ sau khi nàng rời khỏi tông môn lập tức cẩn thận, chịu mệt nhọc,hệt lòng tận