Tại một nơi cách mặt đất vài ngàn mét, trên một chiếc du thuyền đang lơ lửng giữa tầng không, Nam Nguyệt đưa tay đón nhận hạc giấy đưa tin bay tới, vừa mới mở ra đọc mấy dòng đầu thì lông mày nàng đã nhíu chặt.
"Ở tại Khánh Dương phủ? Đã đạt tới Dũng Tuyền cảnh? Tiến độ tu luyện của người này cũng thật nhanh! Thật thật giả giả bị ép trở thành trai lơ của Tô Tiểu Tiểu? Ánh mắt tỏ ý muốn cầu viện?"
Trong lòng Nam Nguyệt cảm thấy cực kì khó hiểu.
Đồ đệ bảo bối của mình si mê hắn như vậy, Tô Tiểu Tiểu cũng giống như thế, đối với thiếu niên tên Giang Vân Hạc này, càng ngày nàng càng cảm thấy có hứng thú.
Mặc dù chưa bao giờ gặp Tô Tiểu Tiểu nhưng Nam Nguyệt cũng đã từng nghe qua danh tiếng của nàng, cũng không có lời đồn nào nói nàng thân mật với một nam tu khác, vậy mà thiếu niên này lại có thể mê hoặc được Tô Tiểu Tiểu để nàng mang theo hắn bên người, lại còn ở chung một phòng, thật sự hắn rất bất phàm.
"Nhưng. . . không chừng hắn lại là phu quân của nàng. . ."
Nam Nguyệt quay đầu lại, ngồi xuống nhắm mắt tĩnh tâm, không để ý đến chuyện của đồ đệ bảo bối nữa, tin tức này tạm thời không nên nói cho nàng.
Đến lúc đó để nàng tận mắt nhìn thấy thiếu niên kia là nhân vật gì, xem quan hệ của hắn cùng Tô Tiểu Tiểu cuối là như thế nào thì mới nói tiếp.
. . .
Kế Nguyên ngồi ở trên xe ngựa, mân mê một quân cờ nhỏ trong tay, bỗng có cảm giác tốc độ xe dần dần chậm lại, hắn ngẩng đầu nhìn một chút.
"Chắc đã tới Khánh Dương phủ, thật nhiều năm rồi ta chưa đến đây".
Ngồi đối diện Kế Nguyên là Liễu Trạch, trên đỉnh đầu nàng có một đôi lông chim trang trí trắng đen xen kẽ, nhìn qua có vẻ nhiều thêm một chút dã tính .
"Ngươi đang nghĩ tới Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?"
Kế Nguyên mỉm cười hỏi lại.
"Trái cây ở đó cũng không tệ, đồ tốt đều không ít, ngoại giới khó mà tìm được."
Yết hầu Liễu Trạch rung động, nàng nuốt nước miếngđánh "ực" một cái.
. . .
Thời điểm Kế Nguyên vừa vào thành là lúc Giang Vân Hạc vừa mới ra khỏi thành, làn da trên người hắn đỏ bừng bừng y như vừa mới uống rượu .
Sau khi ăn được gần nửa bữa cơm hôm trước, thân thể liền nóng phừng phừng như lửa, có lẽ loại thực phẩm đẳng cấp này cũng không phải hắn có thể hưởng thụ.
Nếu như Tô Tiểu Tiểu không đập lên người hắn hai cái, có lẽ hắn lại banh xác mà ngỏm củ tỏi rồi.
Đương nhiên, hắn lại nợ thêm Tô Tiểu Tiểu một cái mạng.
Chắc chắn là nàng đang cố ý.
Trước đây hắn cảm thấy nợ ba cái mạng còn là mạng, nhưng nợ nhiều cái mạng thì chắc chỉ coi là con số mà thôi.
Hình như Tô Tiểu Tiểu lại vừa thức tỉnh sở thích cổ quái gì đó, giống như những lần chơi đùa với người khác, chỉ cần nhìn thấy số liệu tăng thật nhiều là nàng thỏa mãn .
Còn khác biệt thì rõ rồi, đây là mạng người chứ đâu phải số liệu. . .
Lúc này, những luồng linh lực bị phong ấn trong cơ thể hắn phải mất ít nhất là ba đến năm ngày để chuyển hóa thành linh lực của mình, có lẽ làm xong mới có thể thay đổi màu sắc cơ thể hiện tại.
Giang Vân Hạc ngẩn người ngồi ở bên trên càng xe, kéo xe chính là một con tuần lộc toàn thân trắng như tuyết, thân thể nó cũng không lớn, nhưng đôi sừng hươu lại lớn cực kỳ.
Xe làm từ thanh đồng (1), hình dáng y hệt cái quan tài, không biết lúc làm cái tên làm kiện pháp khí này nghĩ như thế nào mà lại làm ra cái đồ thiếu thẩm mỹ như vậy.
"Hử?"
Bỗng Giang Vân Hạc híp mắt, nhìn kỹ phía trước một chút, rồi hắn giật dây thừng. Xe tuần lộc lập tức rẽ hướng về bên phải.
"Sao vậy?" Âm thanh Tô Tiểu Tiểu từ trong buồng xe truyền đến.
"Không có việc gì". Giang Vân Hạc trả lời hời hợt.
Những thực tế vừa rồi ở phía trước đúng là có mấy người mai phục, chính là bảy tỷ muội Cầu Vồng kia.
Nghe thấy hắn nói vậy, trong xe không còn âm thanh nào truyền ra nữa.
Qua nửa canh giờ, bỗng Giang Vân Hạc giật mình vì nghe thấy một âm thanh đầy hận ý từ đằng xa truyền tới .
"Không ngờ Tô Tiểu Tiểu ngươi cũng có ngày phải chạy trối chết như vậy, có vẻ thương thế từ ngày bị Mục Thanh Tước truy sát vẫn chưa lành đâu nhỉ? Ha ha ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay, đúng là gieo nhân nào gặp quả ấy!"
Giang Vân Hạc bỗng chốc đen mặt lại.
Ta nhân từ, cố ý cứu các ngươi một mạng, các ngươi cần gì phải đuổi theo chứ!
Mặc dù không biết đỏ cam vàng lục lam chàm tím bảy tỷ muội này có ỷ vào cái gì không, nhưng Giang Vân Hạc vẫn thấy Tô Tiểu Tiểu cao minh hơn một chút, từ đầu tới cuối hắn đều thấy nàng không để một ai vào mắt cả.
"Khanh khách!"
Giang Vân Hạc nghe được phía trong buồng xe truyền đến tiếng cười khẽ .
"Đúng là thú vị!"
Không mất bao lâu bảy người kia đã đuổi kịp xe tuần lộc.
"Tô Tiểu Tiểu, mau cút ra đây! Ngươi cũng không cần đi lưỡng đạo luận kiếm làm gì, hôm nay chết tại đây đi!" Dẫn đầu đám người chính là thiếu nữ áo đỏ.
Bất chợt, Giang Vân Hạc cảm thấy hình như mấy người mặc đồ đỏ, tính tình đều rất bốc đồng thì phải.
"Tất cả cùng ra tay, tên tiểu tử kia cũng phải xử!"
Ngay lập tức Giang Vân Hạc có chút tức giận.
Lão tử đây yêu thương phụ nữ, có lòng tốt cứu mạng các ngươi, vậy mà các ngươi lại ăn cháo đá bát, ngay cả lão tử cũng không tha?
"Ai da, ai da, bà đây thật là sợ !" Tiếng Tô Tiểu Tiểu đáp lại.
Trước ba chữ, nàng còn ở trong xe, sau bốn chữ, nàng đã xuất hiện trên đầu bảy tỷ muội, hai tay khẽ giơ lên, chỉ bạc lập tức bay đầy trời, lại kết thành thiên la địa võng, bao phủ tất cả bảy người vào trong .
Bất thình lình trên bầu trời