Ngồi trong phòng tổng giám đốc, Triệu Mạn Di mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ kính quan sát được mọi thứ bên ngoài.
Ở đây, cô có thể nhìn thẳng ra tòa Cố thị, nơi Cố Hạo Thần làm việc.
Khẽ mỉm cười, anh đang ngồi đó làm việc, ánh mắt anh có hướng tới nơi cô không?
Gạt phắt đi, anh có biết cô là ai đâu mà ngắm với nhìn chứ?
Dự án Triệu Thế Vương hợp tác với Cố thị đã tiến hành từ hơn sáu tháng trước, bước đầu gây ra chấn động mạnh đến thị trường cổ phiếu.
Cổ phiếu của hai tập đoàn đều tăng mạnh, vì đây là dự án vô cùng lớn, hai tập đoàn hùng mạnh lại hợp tác cùng nhau nên khiến giới báo chí vô cùng chú ý.
Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần đều không để ý đến chuyện các tờ báo nhắc đến cổ phiếu tăng mạnh, nhưng cả cô và anh đều có chút giật mình khi một tờ báo có bài viết mang tên: “Hợp tác giữa nam đại tổng giám đốc và nữ vương bí ẩn liệu có gì khác ngoài kinh doanh?”
Cố Hạo Thần ban đầu khá ngạc nhiên, nhưng rồi anh cũng mỉm cười cho qua.
Muốn viết sao cũng được, như ngày trước, chỉ cần với anh, cô là một Triệu Mạn Di bình thường.
Và với cô, anh là người đàn ông duy nhất là được.
Nhưng giờ thì khác, cô muốn có thời gian để suy nghĩ, mà một cái suy nghĩ này của cô, kéo dài tận gần hai tháng.
Anh không đi tìm cô, cũng không sốt ruột đến phát điên, anh để mọi thứ thuận theo tự nhiên theo như cô nói.
Triệu Mạn Di thì không bình thường được nữa.
Cô cảm nhận được một điều gì đó đang xuất hiện và một thứ cảm giác kì lạ đang lớn dần trong đầu.
Cô chợt nhận thấy càng ngày cô càng hay nhớ tới Cố Hạo Thần, càng nghĩ đến những lúc hai người bên nhau.
Cô sợ cảm giác đó.
Cô cũng sợ mình yêu anh.
Nhưng là vì sao? Vì Cố Thiên Tự đã làm cô mất niềm tin sao? Hay vì sự điều tra của cô? Cô không biết nữa.
Lặng lẽ nhớ đến anh, có lẽ chỉ là thói quen…
Cũng chính vì cảm giác sợ hãi đó mà cô đã nói với anh hai người sẽ thuận theo tự nhiên trong một thời gian.
Cố gắng giam giữ mình trong nhà càng nhiều càng tốt.
Những lúc gặp, chỉ là qua màn hình tối đen nói về kế hoạch hợp tác.
Nhưng không thể phủ nhận một chuyện là cô nhớ anh vô cùng.
Lắc đầu loại bỏ thứ suy nghĩ miên man kia đi, Triệu Mạn Di gọi Dương Nhậm Vũ vào.
Nói anh chuyển công văn tháng này và tháng sau xuống dưới.
Xong xuôi mọi việc cũng là gần giờ tan sở.
Triệu Mạn Di nhận được tin nhắn từ Cố Thiên Tự.
Anh mời cô đi ăn.
Triệu Mạn Di xóa tin nhắn đó đi.
Không hiểu sao cô cảm thấy ngại gặp Cố Thiên Tự.
Cô chán cái vẻ mặt tưởng chừng chân thành của anh.
Quá chán rồi.
Triệu Mạn Di mỉm cười, lần phát hiện ra chuyện của anh bên Mĩ, cô không rơi một giọt nước mắt nào, vì đó không đáng.
Từ khi Cố Thiên Tự từ Mĩ trở về, cô tuyệt đối giữ khoảng cách với anh.
Cô không muốn có gì đó quá sâu sắc với con người đó.
Anh vẫn nói muốn cô suy nghĩ.
Thật nực cười.
Khi cô không còn chút tình cảm gì với anh, anh vẫn có thể thản nhiên sao?
Nghĩ lại một lúc, cô soạn nhanh một tin nhắn gửi anh.
“Tối nay em phải về với cha mẹ, để hôm khác nhé.
”
Đọc tin nhắn Triệu Mạn Di gửi đến, Cố Thiên Tự không khỏi buồn bã, anh cố gắng dành thời gian cùng cô, nhưng cô lại có quá nhiều kế hoạch, lại quá bận.
Biết sao được chứ? Cô không phải của riêng anh, cô còn phải điều hành Triệu Thế Vương, còn là của Triệu gia.
Nhưng… anh không cho phép kế hoạch của mình thất bại.
Ngay khi lái xe ra ngoài gara, Triệu Mạn Di lái thẳng tới khách sạn Thiên Định của gia đình.
Vào phòng, vẫn căn phòng tổng thống không xê dịch từ ngày đầu tiên cô và Cố Hạo Thần gặp nhau.
Lướt tay trên sofa, nơi này anh từng dựa lưng vào khi đợi cô.
Lặng lẽ tiến vào giường ngủ, nơi này, anh và cô đã trải qua những phút giây ngọt ngào, khi cô trao anh lần đầu tiên.
Phòng tắm vẫn như còn vương lại hương sữa tắm thơm mát.
Cũng đã hơn nửa năm rồi còn gì, nhưng cô vẫn như thấy anh ở nơi đây.
Từng mùi hương đều gợi cô nhớ tới anh.
Nhưng cô thực sự rất sợ mình sẽ có cảm giác với anh.
Vào lại phòng ngủ, cô nằm lên, khẽ nhắm mắt.
“Cố Hạo Thần, em rất nhớ anh.
”
Nhìn mà xem, cứ như vậy chẳng phải rất bình yên hay sao? Không lạnh lùng giảo hoạt, không sắc sảo đến chết người.
Cứ nhẹ nhàng, thuần khiết như vậy.
Nụ cười khi ngủ cũng đáng yêu đến thế.
Cố Hạo Thần nhìn nữ nhân đang say sưa giấc ngủ, đắp thêm một lượt chăn nữa cho cô.
Trời đông trở lạnh, nhìn cô ăn mặc quần áo ít, anh không yên tâm chút nào.
Định gọi điện tới nhắc nhở, nhưng anh rất muốn gặp cô, vậy là anh lại phải liên lạc với Dương Nhậm Vũ hỏi xem cô đang ở đâu, giờ thấy cô đang ở chỗ cách đây nửa năm hai người lần đầu gặp nhau.
Anh lại có chút cảm xúc không chân thật.
Ngày đó anh biết mình thích cô, nhưng chưa biết tới mức nào, giờ anh biết mình yêu thích cô theo hướng kì quặc, độc chiếm cô về thể xác, bá đạo giam giữ cô bằng những nụ hôn dồn dập.
Khao khát có cô bên cạnh.
Nhìn cô bình yên, anh chợt nhận ra mình biết khá nhiều về cô, hay ít nhất cô lại bên mình mà biểu lộ những cảm xúc thật nhất.
Vuốt nhẹ lên đôi má cô, anh cùng nằm xuống bên cạnh, ngắm nhìn cô ngủ say.
Hơn chín giờ tối, Triệu Mạn Di bỗng có cảm giác đói.
Cô mở mắt, lại chợt nhận ra mình bị giam lại bởi một vòng tay ấm áp.
Ngửi mùi hương nhẹ nhàng từ đối phương, cô biết là anh.
Triệu Mạn