Sau ngày mùa đông đó, Triệu Mạn Di thật sự cảm thấy mình đã yêu Cố Hạo Thần mất rồi, đây là điều mà cô sợ nhất, cô đã thất vọng một lần rồi.
Tuy Cố Hạo Thần mang lại cho cô những cảm giác lạ, cô cảm thấy sự quan tâm nơi anh, nhưng vẫn không thể xóa đi nỗi lo lắng sẽ mất đi tình yêu một lần nữa.
Ngồi mãi trong phòng tổng giám đốc, cô thấy thật buồn chán, tâm trí lại cứ để nơi Cố Hạo Thần.
Chợt nhớ tới, cô chưa từng tới Cố thị lần nào.
Tuy cô không muốn để lộ thân phận, nhưng điều đó có ảnh hưởng gì chứ?
Cầm điện thoại, cô khẽ mỉm cười.
“Nhớ tôi sao? Di?”- Cố Hạo Thần cười tươi, đây là lần đầu cô chủ động tìm anh.
“Em tới Cố thị được không?”
Cố Hạo Thần ngạc nhiên, cô chủ động muốn gặp anh, thậm chí còn muốn tới tập đoàn anh, có gì là không thể chứ?
“Được, tôi tới đón em.
”- Cố Hạo Thần mừng rỡ, anh đứng dậy cầm vét chuẩn bị ra cửa.
“Không cần, em đang tới rồi.
”
“Vậy được, bao giờ tới gọi tôi, tôi sẽ trực tiếp xuống đón em.
”
Triệu Mạn Di cúp máy, cô đi thang máy xuống gara rồi lái tới Cố thị, không cần biết có ai theo dõi không, vì căn bản giữa Triệu Thế Vương và Cố thị có hợp tác, đi lại là chuyện bình thường.
Trên đường, Triệu Mạn Di tự cảm thấy mình ấu trĩ khi nghĩ ra trăm thứ cách khêu gợi Cố Hạo Thần ngay trong phòng làm việc của anh.
Cô bật cười vì những suy nghĩ không mấy trong sáng của mình.
Để nói đến điểm chung giữa cô và Cố Hạo Thần thì Triệu Mạn Di phải thừa nhận cô rất ghét những loại nữ nhân bám dai nam nhân như đỉa.
Thế giới này thiếu gì đàn ông? Sao họ phải khổ sở vậy?
“Tôi nói rồi, tôi muốn gặp Cố tổng.
”- nữ nhân chanh chua trước lễ tân, gân cổ lên cãi, tay khua khoắng loạn xạ.
“Lương tiểu thư, xin lỗi cô, nhưng nếu cô chưa có hẹn trước, chúng tôi không thể đáp ứng.
”- cô gái lễ tân cười gượng, những người xung quanh thì tỏ ra chán ghét cái người phụ nữ chanh chua này.
Triệu Mạn Di bước đến bên lễ tân, mang theo luồng khí rét lạnh.
Được rồi, cô thừa nhận đàn ông trên thế giới không thiếu, nhưng cô không cho phép ai đến gần Cố Hạo Thần nửa bước.
“Tôi gặp Cố tổng.
”
Cả bàn lễ tân hướng mắt tới Triệu Mạn Di, cô thật hoàn hảo, trừ giọng nói lạnh lùng đáng sợ ấy.
Cô gái họ Lương khi biết cô muốn gặp Cố Hạo Thần thì hai mắt trợn ngược, cô ta hất hàm hỏi Triệu Mạn Di.
“Cô gặp anh ấy có chuyện gì?”
Lễ tân sợ có chuyện nên ngắt lời.
“Thưa cô, cô có hẹn trước chứ ạ?”
Triệu Mạn Di cười nhẹ.
Chỉ là cười nhẹ thôi mà đã làm cho sự lạnh lùng của cô bớt đi nhiều lần.
“Tôi đã gọi trước rồi.
”- bỏ mặc cô gái họ Lương kia đang mắt rực lửa nhìn mình, Triệu Mạn Di nói tiếp- “Để tôi gọi lại cho anh ấy.
”
Triệu Mạn Di lấy máy, trực tiếp gọi Cố Hạo Thần, khi vừa đổ chuông, anh đã nghe, lập tức nói với cô.
“Em tới rồi sao? Tôi xuống ngay đây.
”
Triệu Mạn Di mỉm cười, tiểu thư Lương gia sao? Được.
Cô gái kia thấy vậy rất bực tức, cô ta chỉ vào Triệu Mạn Di, hướng lễ tân hỏi.
“Tại sao các người lại cho cô ta vào tới đây hả? Tôi mới là người Cố Hạo Thần phải gặp, có biết Lương thị cùng Cố thị chuẩn bị hợp tác không hả?”
Lễ tân chỉ cười gượng với cô ta, còn Triệu Mạn Di chỉ hướng mắt tới thang máy VIP của Cố Hạo Thần.
Thang máy xuống, Cố Hạo Thần bước ra, anh đã thấy ngay cô gái kia đang đứng đó đợi anh.
Anh bước tới bên cô.
Nở nụ cười, khiến mọi người trợn mắt há mồm còn cô gái chanh chua kia nghiến răng ken két.
“Tới lâu chưa?”- thấy Triệu Mạn Di lắc đầu, anh hướng lễ tân nói- “Từ lần sau cô ấy tới, nói với tôi rồi đưa cô ấy lên thẳng phòng tôi.
Cô ấy không cần hẹn trước.
”
Lễ tân lễ phép gật đầu, Lương Ngọc tức giận hét lên.
“Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ? Cũng chỉ là loại Cố Hạo Thần chán rồi sẽ bỏ thôi.
”
Cố Hạo Thần thấy vậy, anh chỉ mỉm cười nói nhỏ với Triệu Mạn Di.
“Nhất định sẽ không.
”
Triệu Mạn Di không nói gì, khóe môi cô nhếch lên nụ cười lạnh lẽo ghê người.
Lương Ngọc không thấy Triệu Mạn Di phản ứng gì, tức giận cầm túi xách ra về.
Cố Hạo Thần ôm eo Triệu Mạn Di, hai người tiến vào thang máy VIP, để lại bao người mắt to mắt nhỏ nhìn theo.
Lên tầng tổng giám đốc, trước khi vào phòng, Triệu Mạn Di nói anh cứ vào trước, cô phải gọi điện một lát.
Lấy điện thoại gọi cho trợ lí Dương Nhậm Vũ.
“Tổng giám đốc, tôi nghe.
”
“Xử lí Lương thị.
”
Ngừng lại một chút, Dương Nhậm Vũ mỉm