Sau đó, Ngô Sở Úy lại phát hiện ra một chuyện.
Trong tất cả những ảnh chụp và đĩa này, không có cảnh Uông Thạc và Trì Sính ở riêng với nhau, hầu như không có chỗ nào vắng mặt Quách Thành Vũ.
Cho dù là ảnh chụp riêng hai người hay đoạn video của Uông Thạc và Trì Sính, cũng rất rõ ràng không phải tự chụp, đều do người thứ ba giữ thiết bị quay chụp, người này chính là Quách Thành Vũ.
Vấn đề này thể hiện rõ trong một cảnh quay sau đó, ngay cả Quách Thành Vũ cũng đưa ra nghi vấn giống vậy.
“Tôi nói này, hai cậu làm gì mỗi lần đều muốn tôi chụp? Tự chụp không phải được rồi sao?”
Trì Sính cười rất sảng khoái: “Tự chụp không cách nào biến đổi góc độ, hiệu quả chụp cũng không đẹp.”
Sau đó Quách Thành Vũ không còn nói gì nữa, ba người cùng vào nhà Trì Sính, lòng không vướng mắc ngồi chung ăn uống nói chuyện phiếm, còn uống không ít bia.
Có thể nhìn ra, trong ba người họ tửu lượng của Uông Thạc là tốt nhất, hai người kia khi nói chuyện đã kéo dài âm cuối rồi.
Sau khi ăn no uống say ba người lại bắt đầu quậy, Quách Thành Vũ cầm máy quay phim, chỉa ống kính về Trì Sính và Uông Thạc.
“Hôn miệng đi, hôn miệng đi…”
Sau đó Ngô Sở Úy thấy Trì Sính cực kỳ say mê hôn Uông Thạc, ống kính dịch lại gần nhất, gần đến mức có thể thấy rõ hai người làm sao mút liếm môi đối phương.
Giống như mỗi lần Ngô Sở Úy chìm sâu vào tình dục, sẽ híp mắt lại thành đường kẽ, gương mặt của Trì Sính lúc đó, đầy gợi cảm mị hoặc.
“Cắn đầu nhũ, mau lên, tôi muốn thấy mút sữa.” Quách Thành Vũ lại xấu xa.
Sau đó, Trì Sính thật sự vạch áo Uông Thạc cắn lên.
Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy thứ Trì Sính cắn không phải là ngực Uông Thạc, mà là tim mình, bị hắn cắn máu thịt dầm dề.
Cho dù là thế, y vẫn cố gắng xem tiếp.
Ở giữa chen vào một đoạn, đợi khi ống kính lại sáng lên, chính là Uông Thạc cầm máy quay phim.
Trì Sính và Quách Thành Vũ câu vai tựa lưng ngồi với nhau.
“Tổng công đại nhân.” Uông Thạc trêu cợt nói với Trì Sính: “Hôn Quách tử một cái, tôi muốn thấy cậu hôn Quách tử.”
Quách Thành Vũ híp mắt nhìn Uông Thạc cười cười, cười đến âm tà vô cùng.
Trì Sính được gọi là “tổng công đại nhân” cũng thu chặt tay đang gác trên cổ Quách Thành Vũ, đột ngột kéo mặt hắn lại gần mình, cười ngang tàng, tiếp theo chậm rãi dán lên đôi môi mỏng của Quách Thành Vũ.
Ngô Sở Úy có thể cảm giác rõ ràng hô hấp của Uông Thạc trở nên nặng hơn, hoàn toàn tương phản với giọng điệu vui đùa của y.
Nhưng Trì Sính thật sự say rồi, say đến mức cắn chặt miệng Quách Thành Vũ.
Sau đó, ống kính rung lên, tim Ngô Sở Úy cũng rung theo.
Tiếp theo, Trì Sính vẫn không chịu buông môi Quách Thành Vũ, mà cạy răng hắn đưa đầu lưỡi vào.
Quách Thành Vũ ôm chặt cổ Trì Sính, hung hãn quấn quýt môi lưỡi.
Phóng túng và kích tình vào thanh xuân, lộ ra sự lãng mạn tâm huyết, tùy ý phô bày trong ống kính.
Ống kính càng lúc càng run, có vài lần đã xoay chuyển 90 độ, đồng dạng cũng giày vò tim Ngô Sở Úy nghiêng trời lở đất.
Chỉ còn lại một chiếc đĩa cuối cùng, Ngô Sở Úy không biết mình có còn mạng để xem tiếp không.
Đầu óc vang ong ong, trước mắt lúc đen lúc trắng.
Nắm đấm siết rôm rốp, y không cam tâm.
Thế là, lại bỏ chiếc đĩa cuối cùng vào.
Ngày tháng hiển thị trên đĩa này có khoảng cách rất lớn, không giống chiếc đĩa đầu tiên nữa cứ cách vài ngày sẽ quay một đoạn, mỗi lần đều đổi cảnh.
Địa điểm quay của chiếc đĩa này rất tập trung, gần như đều là ở nhà Trì Sính, khoảng cách thời gian rất dài, có lúc mất một hai tháng, khoảng cách lớn nhất là nửa năm.
Có lẽ tình cảm của họ đã qua thời kỳ ngọt ngào, đang bước đến “thời kỳ tranh cãi” mà Uông Thạc tọa vị.
Trong chiếc đĩa này, Ngô Sở Úy cảm giác được rõ ràng Uông Thạc trong ống kính đã thay đổi rồi, ánh mắt trở nên đa nghi, tính cách trở nên mẫn cảm.
Y còn phát hiện cứ một thời gian gia cụ trong nhà Trì Sính lại đổi mới, cứ một thời gian trên người cả hai sẽ có thêm một chỗ xanh tím hoặc vết thương.
Biến hóa lớn nhất, Quách Thành Vũ không còn là người giữ máy quay nữa.
Ngô Sở Úy cảm thấy tim mình càng lúc càng lạnh, có một loại sợ hãi không tên ập đến.
Sau đó nhảy sang một cảnh khác, máy quay đang mở, nhưng cảnh lại tối thui.
Ngô Sở Úy có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của hai người bên trong, một người tỉnh, một người ngủ.
Hiển nhiên, hô hấp bình thản là do Trì Sính phát ra, tiếng ngáy nho nhỏ đó, là tiết tấu chỉ có sau khi Trì Sính uống say.
Đây là một đoạn quay cảnh ngủ kéo dài, có hơn hai tiếng đồng hồ, chỉ quay trong căn phòng tối tăm.
Ngô Sở Úy rất kiên nhẫn, liên tục tua về sau, tua đến một thời gian nào đó, đột nhiên nghe thấy trong bóng tối truyền đến một câu nói.
Uông Thạc hỏi: “Trì Sính, ai là người quan trọng nhất trong lòng cậu?”
Rất lâu rất lâu sau, Ngô Sở Úy mới nghe được Trì Sính dùng giọng điệu đầy hơi men hừ ra hai chữ.
“Quách tử.”
Tiếp theo, màn hình đột nhiên chấm dứt.
Tim Ngô Sở Úy giống như cũng ngừng đập vào lúc đó.
Y muốn đứng lên đặt đĩa về, nhưng lại đứng không vững, trượt ngã xuống đất, trán đập vào góc kệ tivi.
Lâm Ngạn Duệ nghe tiếng, nhanh chóng chạy vào.
“Tổng giám đốc, anh sao vậy?”
“Không sao không sao.” Ngô Sở Úy vội đứng lên, “Cậu đi làm chuyện của mình đi, tôi tìm đồ.”
Lâm Ngạn Duệ bước ra, Ngô Sở Úy vội vã đặt đĩa và ảnh chụp về vị trí cũ, nhưng lúc cầm đến chiếc đĩa cuối cùng, Ngô Sở Úy do dự.
“Lâm tử, tôi ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ về.”
Lâm Ngạn Duệ gật đầu.
Rất nhanh, Ngô Sở Úy mua một chiếc đĩa trắng ở tiệm vật dụng văn phòng bên dưới, sau khi về, chép nội dung của chiếc đĩa cuối cùng vào đĩa trắng, sau đó mới đặt chiếc đĩa kia về vị trí ban đầu.
Kiểm tra lại lần cuối, tất cả đồ đạc đều chỉnh tề ở vị trí cũ, Ngô Sở Úy mới ra khỏi phòng Uông Thạc.
…
Tụ hội bạn trung học, có Trì Sính, có Quách Thành Vũ, cũng có Uông Thạc.
Vì quá lâu không gặp Uông Thạc, một vài bạn học nghe nói y về, mới đặc biệt tổ chức một cuộc tụ hội.
Nhân vật nổi tiếng ở lớp lúc xưa, hiện tại vẫn là tiêu điểm chú ý của bạn học cả lớp.
Ba người khi xưa huênh hoang hống hách, rất nhiều người không dám nói đùa với họ, bây giờ toàn bộ đã trưởng thành vững vàng, lời chế nhạo nào cũng dám nói ra.
“Đại ca Trì, trước kia chúng tôi luôn cảm thấy cậu và Quách Thành Vũ là một đôi.”
“Ha ha ha… đúng vậy, tôi cũng thấy vậy, cậu và Quách tử đi vệ sinh cũng đi chung.”
“Tôi ấn tượng rất sâu, có một lần trường chúng ta tổ chức lao động nghĩa vụ, lúc về có tắm tập thể.
Khi đến phiên lớp chúng ta tắm, đúng