Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy mở mắt ra, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ sát đất chiếu lên thảm, cả căn phòng đều sáng trưng.
Rõ ràng là ngày nắng ấm, nhưng Ngô Sở Úy lại cảm thấy mây mù giăng kín, trong lòng tối tăm, giống như có thứ gì đó đè nén trong lòng, buồn bực vô cớ.
Nghiêng đầu nhìn, thoáng chốc tìm thấy nguồn gốc của sự đè nén đó.
Trì Sính không lên tiếng tựa ở đầu giường bên cạnh, áo choàng ngủ mặc như không mặc, lộ ra một vùng ngực lớn, đường nét dương cương kéo dài đến tận phần vai.
Ánh mắt như hố đen sâu không thấy đáy, nhìn không rõ cảm xúc bên trong.
Khóe môi hơi động, phần râu bên dưới giống như mũi dao chi chít dày đặc, đâm vào cái người khiến y không vui.
Ngô Sở Úy vẫn không hề hỏi đến cuộc tụ hội bạn học tối qua, trực tiếp vươn tay qua ôm Trì Sính, nửa bên mặt dán lên ngực hắn, luồn tay vào trong áo ngủ mở rộng, vuốt ve bên eo và dưới nách Trì Sính.
Động tác thân mật như thế, lập tức làm bớt đi lệ khí trên người Trì Sính.
“Tối qua đi đâu?”
“Anh hỏi tôi sao?” Ngô Sở Úy biếng nhác trả lời.
Ánh mắt trầm lắng của Trì Sính như xuyên thấu y: “Nếu không thì sao?”
Ngô Sở Úy nói thẳng luôn: “Vốn tôi định đi đón anh, sợ anh uống nhiều không lái xe được, sau đó nửa đường đụng phải thần tượng của tôi, tùy tiện nói vài câu với anh ta.
Kết quả phát hiện anh ta có một tuyệt kỹ, tôi đặc biệt thấy hứng thú, thế là tôi liền bái sư học nghệ, theo anh ta học công phu đó.”
Ngô Sở Úy giải thích chân thật thành khẩn, kiên nhẫn tỉ mỉ, không hề có ý đồ che giấu, khiến Trì Sính không có lời để nói, không có lửa để phát, chỉ có thể cố mà kiềm nén.
Lại phối hợp thêm một nụ cười chọc người thương, nên ngay cả mắt mũi hắn đều bị bịt kín, thở cũng thở không ra.
Ngô Sở Úy lại nói: “Anh không tưởng tượng được anh ta lợi hại cỡ nào đâu, có thể dùng kim thép xuyên qua cửa kính, còn có thể chích bể bao tay cao su bên trong nữa! Anh đợi chút, tôi đã đem đạo cụ về rồi, để tôi biểu diễn đại khái cho anh xem.
Mẹ nó, thật khốc mà!”
Nói xong, tìm bao tay cao su, kim thép và tấm kính y đặt bên giường tối qua.
“Ủa, tôi nhớ trước khi ngủ tôi đặt trên tủ đầu giường, đâu rồi? Trì Sính, anh có thấy mấy thứ đạo… đạo cụ… của tôi đâu không?”
Nói đến phần sau, Ngô Sở Úy liếc nhìn Trì Sính, đột nhiên phát hiện mặt hắn đã đen thui rồi.
“Tôi đã ném rồi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy ngạc nhiên: “Tại sao lại ném hả?”
“Cậu luyện nó làm gì?” Trì Sính trừng mắt hổ uy hiếp: “Không giày vò bản thân thì không thoải mái phải không?”
“Tôi chỉ cảm thấy thú vị thôi mà!” Ngô Sở Úy cảm thấy rất đương nhiên.
Cơn giận mà Trì Sính cố nén xuống lại bốc lên: “Cậu cảm thấy công phu đó thú vị, hay cảm thấy con người anh ta thú vị?”
Ngô Sở Úy cười huênh hoang: “Con người anh ta quả thật cũng rất thú vị.”
Mặt Trì Sính âm lạnh cực điểm, giọng nói có dấu hiệu sắp bùng nổ.
“Không – cho – chơi.”
Ba chữ giống như ba phát súng nổ, lực uy hiếp cực lớn.
Chiếu theo tính cách của Ngô Sở Úy trước kia, chắc chắn y sẽ hỏi một câu tại sao, hoặc cố gắng đối đầu với Trì Sính.
Cứ thế, Trì Sính sẽ có thể dùng cái lý tất nhiên để bùng phát vướng mắc trong lòng.
Nhưng lần này Ngô Sở Úy không có.
Trực tiếp đáp một câu: “Vậy tôi không chơi nữa.”
Đột nhiên nghe như thế, ngược lại khiến lòng Trì Sính càng nén giận.
Ngô Sở Úy lại kéo tay Trì Sính đặt lên trán mình, nói: “Chiều hôm qua ngã va phải đầu, làm cái trán xưng lên một cái bánh bao.”
Làm nũng trắng trợn, thuần túy chính là một mục đích – nghẹn chết anh!
Ngô Sở Úy kéo tay Trì Sính xoa xoa lên trán mình, sau đó lại buông tay xuống, cười híp mắt nhìn Trì Sính.
Trì Sính nhìn điệu bộ y, làm sao còn nỡ dừng tay? Chỉ có thể nén giận tiếp tục xoa.
Muốn đợi xoa xong sẽ tiếp tục “thẩm vấn”, không ngờ Ngô Sở Úy lại ngủ mất, còn bày vẻ như người không liên quan, còn đặc biệt dán lên bụng Trì Sính đánh giấc.
Trì Sính đột nhiên phát hiện, hắn đã bắt đầu không nắm được suy nghĩ của Ngô Sở Úy rồi.
…
Buổi chiều, trên đường đến công ty, Ngô Sở Úy lại mua một hộp bao tay cao su, hai tấm kính lớn và mười hộp kim thép, hoàn toàn ném lời Trì Sính ra sau đầu.
Đến công ty luyện tiếp.
Phòng làm việc âm vang bốp bốp, kim thép bay tứ tung, không bao lâu đã truyền đến tiếng vỡ bất minh.
Chiều hôm sau, Ngô Sở Úy lấy cớ thay đèn, lắc mông chạy đến nhà Uông Trẫm, cửa vừa mở liền nhìn thấy hai ánh mắt âm u, Ngô Sở Úy ngược lại lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Anh cũng ở đây à?”
Uông Thạc tựa lên khung cửa, ánh mắt biếng nhác đánh giá Ngô Sở Úy: “Cái gì là tôi ‘cũng’ ở đây? Đây là nhà tôi, lẽ nào cậu đến đây tìm Trì Sính sao?”
“Vậy thì không phải?” Ngô Sở Úy cười xấu xa, “Tôi đến tìm anh trai của anh.”
Sắc mặt Uông Thạc biến đổi: “Cậu tìm anh ta làm gì?”
“Học nghệ đó!” Ngô Sở Úy lắc lắc “đạo cụ” trong tay.
Uông Thạc hất cằm, “Anh ta đang ngủ trong phòng.”
“Vậy tôi ở bên ngoài đợi vậy.”
Nói xong đi thẳng vào trong, đặt mông ngồi lên sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà vài cái, hỏi Uông Thạc: “Mấy ngọn đèn này thế nào? Vừa lòng không?”
“Cũng được.” Uông Thạc nói thật: “Cậu rất biết phối hợp màu sắc.”
Ngô Sở Úy cũng nói thật: “Tôi cũng không cố ý phối hợp, chỉ chọn cùng một màu thôi.”
Uông Thạc nhướng mắt lên, mấy ngọn đèn này đều khác màu, cùng màu chỗ nào? Nhưng trong mắt của kẻ mù màu như Ngô Sở Úy, chỉ cần kiểu dáng đèn giống nhau, thì màu sắc toàn bộ đều không khác biệt.
Cái gọi là “biết phối hợp” đó, chẳng qua là mèo mù vớ cá rán.
Hai người ngồi mặt đối mặt, từ lúc xem những đoạn ghi hình đó, tất cả phản cảm của Ngô Sở Úy với Uông Thạc đã biến mất rồi.
“Tôi cảm thấy giữa anh và Trì Sính có hiểu lầm, tôi nguyện ý giúp hai người làm sáng tỏ.” Ngô Sở Úy nói.
Uông Thạc không những không nhận tình, còn lấy vấn đề mẫn cảm kích thích Ngô Sở Úy.
“Cậu cảm thấy tôi và Trì Sính có phù hợp không?”
“Quá sức.” Ngô Sở Úy vẫn coi như khách sáo.
Uông Thạc ghé vào tai Ngô Sở Úy nhẹ giọng hỏi: “Vậy nếu tôi bôi đen cậu thì sao? Tạo hiểu lầm cho hai