Chuyện của Trì Sính khiến nhà họ Trì ai cũng hoảng loạn, Trì Viễn Đoan bên ngoài thì tránh né, nhưng không ngừng âm thầm đàn áp.
Chung Văn Ngọc càng cẩn thận mọi chuyện, hễ là người có liên quan đến vụ án kỷ luật của Trì Sính, bà đều trông chừng chặt chẽ.
Cho nên, Ngô Sở Úy vừa ra bày hàng, bà đã nghe được tin.
Trưa hôm đó, hai vợ chồng Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc cùng đi tham gia một bữa tiệc, trên đường về, Chung Văn Ngọc nói với tài xế: “Đi con đường Học Viện Nam.”
Trì Viễn Đoan khó hiểu: “Vòng xa như thế làm gì?”
“Tôi nghe nói tiểu Ngô bày hàng ở đó, tôi muốn xem thử.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan biến đổi: “Bày hàng? Bà nghe ai nói?”
“Tiểu Lượng tử chính mắt thấy, còn qua đó hỏi thăm, nói là nó bày ở đó ba ngày rồi.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan nặng nề, không nói gì.
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh than ngắn thở dài: “Thật ra thằng bé tiểu Ngô này rất được, tính cách hàm hậu lại có tình nghĩa với bạn bè.
Chuyện của Trì Sính cũng không thể trách nó, nếu thật có người muốn đâm sau lưng, muốn cản cũng không cản được.
Huống chi nó cũng tốn không ít công sức trong chuyện con chúng ta, tôi nghe nói căn nhà cũ mà ba mẹ nó để lại cũng bị bán mất rồi.”
Trì Viễn Đoan hừ lạnh: “Nó không phí tâm mà được sao? Nó là muốn nương tựa Trì Sính đó! Đợi Trì Sính ra ngoài, công ty nó sẽ thoát, bao nhiêu căn nhà cũ mà không mua về được?”
“Ông nói thì nhẹ nhàng lắm.” Chung Văn Ngọc lạnh giọng: “Căn nhà cũ đó có thể mua về, nhưng ba mẹ thì có thể mua về sao? Nhà ba ông để lại cho ông sao ông không bán đi? Sao ông còn cách năm ba hôm qua đó tản bộ, nhổ cỏ lau cửa sổ?”
Trì Viễn Đoan vẫn lạnh mặt: “Cái đó có giống nhau đâu? Tôi không gặp phải chuyện gấp, gặp chuyện gấp tôi cũng sẽ bán! Bà tin không? Nếu bà không chuyển tên sở hữu mấy căn nhà của Trì Sính, thằng nhóc đó đảm bảo sẽ bán nhà của con chúng ta!”
“Nó bán nhà của con chúng ta thì đã làm sao? Xảy ra chuyện là Trì Sính, không phải nó.
Chuyện này nếu đẩy lên người kẻ khác, người ta đã sớm ôm tiền bỏ chạy rồi, còn ai thèm bận tâm? Nếu không phải thật lòng thật dạ với con trai mình, người ta có thể bỏ vốn gốc sao? Số tiền đó đủ xài cả đời rồi đúng không? Đủ tạo sự nghiệp mới đúng không? Nói sao thì cũng tốt hơn phải bày hàng bán!”
Chung Văn Ngọc không biết, Trì Viễn Đoan tức chính là vì sự cố chấp và chân tình thật lòng của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy hy sinh càng nhiều, Trì Viễn Đoan càng không vui nổi.
“Nó không chạy cũng không thể nói nó thật lòng thật dạ, chỉ có thể nói rõ dã tâm của nó quá lớn.” Trì Viễn Đoan nói.
“Vậy nó bày hàng làm gì?” Chung Văn Ngọc lại hỏi: “Nói rõ cái gì? Nói rõ da nó dày sao?”
Trì Viễn Đoan sầm mặt nói: “Bà đừng lôi chuyện bày hàng ra nói! Nó bày hàng thì sao? Nói không chừng là cố ý muốn cho hai vợ chồng chúng ta xem! Nó có nhiều bạn bè như vậy, mượn tiền ai mà không được chứ? Nhất định phải ra đường lộ mặt? Rõ ràng quá còn gì! Chính là để cho chúng ta cảm thấy áy náy.
Bà đừng mềm lòng vì chút chuyện nhỏ này, nhóc con đó bụng dạ đa đoan lắm!”
Chung Văn Ngọc tức giận xoa trán, phủi tay với Trì Viễn Đoan: “Ông đừng nói nữa, tôi và ông nói chuyện không hợp.”
Rất nhanh, xe hơi chạy đến con đường đó.
Đường có hơi hẹp, tốc độ xe đi tới rất chậm.
Chung Văn Ngọc luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng Ngô Sở Úy.
Ngoài mặt Trì Viễn Đoan không để ý, nhưng thật ra luôn nhìn ra ngoài.
Ngô Sở Úy đứng ở góc đường, đã qua giờ cơm trưa, người trên đường không nhiều, Chung Văn Ngọc rất dễ phát hiện y.
“Dừng xe!”
Lúc này đang là lúc thời tiết nóng nhất, Ngô Sở Úy để sạp hàng một bên, còn mình đứng ở chỗ mát quạt gió.
Khi Chung Văn Ngọc xuống xe, Ngô Sở Úy không thấy bà, đang nói chuyện với một bác gái kế bên.
“Tiểu Ngô.”
Ngô Sở Úy quay đầu thấy Chung Văn Ngọc, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Dì à, sao dì tới đây?”
Chung Văn Ngọc nhíu mày: “Xem con kìa, sao đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Nói xong rút khăn giấy muốn lau mồ hôi cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vội cản Chung Văn Ngọc lại: “Không cần, không cần, càng lau càng nhiều thôi, lát nữa mát mẻ là tốt rồi.” Nói xong lấy tay vuốt mặt, ánh mắt buồn ngủ lập tức có tinh thần hơn nhiều.
Chung Văn Ngọc đau lòng nhìn Ngô Sở Úy: “Con có khó khăn thì cứ nói với dì, không có tiền thì dì cho con, con mau dọn hàng về nhà đi!”
“Thật không cần đâu!” Ngô Sở Úy cười bất đắc dĩ: “Con đến đây cũng để trải nghiệm cuộc sống, luôn ngồi ở phòng làm việc cũng rất áp lực.
Dì à, dì có vội về không? Nếu không vội thì để con thổi kẹo đường cho dì!”
Nói rồi đứng lên, lại sạp hàng, rất nhanh một con thỏ sống động như thật đã ra lò.
Chung Văn Ngọc sáng cả mắt: “Ôi chao, giống lắm đó! Không nhìn ra nha, con lại còn có tay nghề tốt cỡ này! Hiện tại rất ít người còn biết cái này, huống chi là thằng nhóc trẻ tuổi như con, ai có kiên nhẫn luyện thứ này chứ?!”
Ngô Sở Úy thầm tuôn mồ hôi, vì dụ dỗ con trai dì, không có kiên nhẫn cũng phải kiên nhẫn!
Chung Văn Ngọc yêu thích không rời tay nhìn một lát, lại hỏi: “Sao con biết dì tuổi thỏ?”
“Trì Sính cho con biết.”
Chung Văn Ngọc cười ôn hòa: “Con rất có lòng.”
Sau khi lên xe, Trì Viễn Đoan đảo mắt nhìn cây kẹo trong tay Chung Văn Ngọc, biết rõ còn cố hỏi.
“Cái trò rách nát gì đây?”
Chung Văn Ngọc liếc nhìn ông một cái: “Trò rách nát? Có bản lĩnh ông thổi một con đi.”
Trì Viễn Đoan khinh thường không thèm để ý.
Chung Văn Ngọc cắm cây kẹo vào hộp lọc không khí, thở dài thườn thượt.
“Không phải ông nói người ta cố ý giả vờ cho hai chúng ta xem sao? Lúc tôi qua đó, nó cũng không kêu khổ một tiếng.
Tôi muốn cho nó tiền, nó cũng không lấy.
Người ta còn nói, đến đây để trải nghiệm cuộc sống.
Ông nghe đi, một thằng bé rất hiểu chuyện!”
Tuy sắc mặt Trì Viễn Đoan vẫn lạnh cứng,