Ngô Sở Úy đang chuẩn bị dọn hàng về nhà, Giả Thân gọi điện đến.
“Là Ngô Sở Úy sao?”
Ngô Sở Úy gật đầu: “Phải, xin hỏi anh là?”
Không có giới thiệu, cũng không hàn huyên, Giả Thân nói thẳng “tới lấy đồ của anh.” Sau đó đơn giản báo địa chỉ, rồi nhét di động vào túi, chờ Ngô Sở Úy đến.
Ngô Sở Úy cảm thấy mơ hồ, ai vậy nhỉ? Cũng không nói rõ đã cúp máy rồi.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Ngô Sở Úy sẽ trực tiếp xử lý như điện thoại quấy rối.
Nhưng vào thời kỳ mẫn cảm này, y không dám dễ dàng xem thường bất cứ biến động nào.
Lỡ đâu là người Trì Sính bí mật phái đến bàn bạc, vì sợ bị người ta nghe lén mới nói ngắn gọn như vậy, nếu bỏ lỡ thì không phải sẽ làm hỏng chuyện sao?
Nghĩ thế, Ngô Sở Úy vội gửi xe trước cửa một cửa hàng, đón taxi qua đó.
Vì trước đó Ngô Sở Úy đã từng vào nhà giam, với thân phận là luật sư ủy thác, các loại giấy tờ đều là giả, cho nên Giả Thân không biết y chính là Ngô Sở Úy.
Khi đứng đợi trên đường, trong lòng Giả Thân có mấy phần hiếu kỳ, rốt cuộc là ai, mà khiến Trì Sính vào giờ phút mẫn cảm này cũng phải trăm phương ngàn kế muốn liên lạc?
Sau khi Ngô Sở Úy đến nơi, liền gọi điện cho Giả Thân.
Giả Thân đứng cách y năm mét, không nghe máy, trực tiếp đi qua.
Lúc này trời đã tối, Giả Thân lại trước mặt Ngô Sở Úy, mới phát hiện là người hôm đó đến nhà giam thăm Trì Sính.
“Là anh?” Ngô Sở Úy cũng rất kinh ngạc.
Giả Thân đưa hộp gỗ cho Ngô Sở Úy: “Trì Sính nhờ tôi đưa cho anh.”
“À, cảm ơn.” Ngô Sở Úy nhận lấy.
Giả Thân nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một lát, trong mắt mang theo sự nhạy bén đặc trưng của cảnh sát.
“Không phải anh là luật sư sao?’
Ngô Sở Úy nhất thời mắc nghẹn.
“Được rồi, anh không cần nói, tôi đều biết.” Giả Thân đút hai tay vào túi, ra vẻ rất ngầu: “Trì Sính tin tôi, tôi cũng tin anh.”
Nói xong, vỗ lên vai Ngô Sở Úy một cái, quay người bỏ đi.
Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn bóng lưng gã, rồi cũng cầm hộp gỗ đi.
Về phòng khám, Ngô Sở Úy khẩn cấp mở hộp gỗ ra.
Bên trong chỉ có một tờ giấy.
Nét chữ của Trì Sính rõ ràng rất ngoáy, nhưng nhìn ra được, hắn đang nỗ lực viết hoàn chỉnh.
“Không phải hận cậu, là không nỡ.”
Tuy chỉ có một câu như thế, nhưng lại khiến lòng Ngô Sở Úy có đủ tư vị.
Trì Sính không sợ bị phán tội, không sợ bị ngồi tù, không sợ giám ngục bán đứng.
Chỉ sợ Ngô Sở Úy sẽ ghi hận câu nói khẩu thị tâm phi của hắn, sợ Ngô Sở Úy sẽ tức giận, sẽ thương tâm.
Thật ra, Ngô Sở Úy căn bản không so đo câu nói đó.
Ngược lại Trì Sính đột nhiên gửi đến một câu thế này, làm lòng y chua xót.
Hôm sau, Khương Tiểu Soái đến phòng khám, thấy Ngô Sở Úy không bày hàng, cảm thấy rất khó hiểu.
“Này, hôm nay sao không đi? Còn không đi sẽ mất chỗ đó.”
Ngô Sở Úy nằm lên bàn, tay nghịch cái hộp gỗ đó.
Ánh mắt lúng túng lộ ra một chút buồn ngủ, vừa nhìn đã biết tối qua không nghỉ ngơi tốt.
“Không muốn đi.”
Khương Tiểu Soái ngồi xuống, búng một cái lên trán Ngô Sở Úy, hỏi: “Sao không muốn đi? Mệt rồi?”
Ngô Sở Úy lắc đầu, vẫn nghịch cái hộp đó.
Khương Tiểu Soái lấy hộp gỗ qua nhìn, lập tức lộ vẻ chán ghét.
“Cái hộp nát mua ở chỗ nào? Thô như vậy!” Ra vẻ muốn ném.
Ngô Sở Úy giật lại, trong hai con mắt to ẩn ẩn chứa vài phần tức giận.
“Nói gì vậy hả? Thô chỗ nào? Tại cái chỗ như nhà giam, thiếu dụng cụ, có thể làm như vậy đã không tồi rồi.”
“Ồ?” Khương Tiểu Soái rất bất ngờ: “Trì Sính làm?”
Ngô Sở Úy vui vẻ gật đầu.
“Làm sao đưa cho cậu?”
Nói đến cái này, nụ cười trên mặt Ngô Sở Úy liền nhạt đi.
“Để giám ngục canh anh ta bí mật đưa ra.”
Khương Tiểu Soái thử hỏi: “Giả Thân?”
Ngô Sở Úy khó hiểu: “Sao anh biết là anh ta?”
“Quách tử từng nhắc với tôi, nói thấy tên trông coi Trì Sính rất chăm sóc anh ta, hình như tên là Giả Thân.”
Vừa nghe câu này, trong lòng Ngô Sở Úy càng không thoải mái.
“Anh biết hôm qua lúc chuyển đồ cho tôi anh ta đã nói gì không?”
“Nói gì?”
“Trì Sính tin tưởng tôi, tôi cũng tin tưởng anh.”
Khương Tiểu Soái khó hiểu: “Vậy thì sao?”
“Anh còn hỏi sao à?” Ngô Sở Úy tức giận: “Mới quen biết Trì Sính mấy ngày chứ? Đã bày đặt nói tin hay không tin! Anh nói đi, nếu trong lòng anh ta không nghĩ bậy, thì có thể chấp nhận mang tội danh lớn như vậy giúp một người quen biết chưa đến một tháng không?”
“Có lẽ là nhìn trúng thân phận của Trì Sính, biết Trì Sính không ở trong đó bao lâu, mới muốn nịnh bợ.” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy hừ lạnh: “Nếu anh ta thật muốn nịnh bợ Trì Sính, thì sẽ không có thái độ đó với tôi, muốn nịnh bợ một người, đầu tiên phải tạo quan hệ với người bên cạnh người đó.”
“Cũng đúng nhỉ.” Khương Tiểu Soái vừa uống nước vừa nói: “Tôi nghe Quách tử nói, Giả Thân đó hình như rất đẹp