Về nhà giam, Giả Thân đưa hộp gỗ cho Trì Sính.
Trì Sính nhẹ nhíu mày: “Cậu ấy không cần?”
“Không, đây là anh ta bảo tôi chuyển cho anh.”
Giả Thân tỉ mỉ phát hiện, từ lúc Trì Sính hiểu lầm Ngô Sở Úy không cần, đến khi hắn biết đây là do Ngô Sở Úy đưa lại, ánh mắt hắn trải qua một đoạn lên dốc thẳng tắp.
Sự chuyển biến này, khiến trong lòng Giả Thân ít nhiều cũng không thoải mái.
“Anh ta rốt cuộc là ai?” Giả Thân hỏi.
Trì Sính trầm mặc hồi lâu, nói: “Bạn từ nhỏ của tôi.”
Giả Thân đột nhiên có cảm giác thở ra: “Thật sự là bạn từ nhỏ?”
Trì Sính lạnh mặt nhìn gương mặt tuấn tú của Giả Thân, hỏi lại: “Nếu không cậu cho là gì chứ?”
“Tôi không cho là gì hết, chỉ là không tin tưởng lắm mà thôi.”
“Hiện tại tin chưa?”
Giả Thân cười, gác một chân lên ghế, ánh mắt thâm ý nhìn Trì Sính.
“Tôi có tin hay không đối với anh có quan trọng không?”
“Quan trọng.”
Lòng Giả Thân đột nhiên căng thẳng, giống như bị điện giật, cả khoang ngực đều tê dại.
Lúc đi ra ngoài, còn có cảm giác choáng váng phiêu phiêu không chân thật.
Giả Thân đi rồi, Trì Sính mở cái hộp ra.
Bên trong là kẹo mà Ngô Sở Úy thổi, vốn muốn thổi một trái tim, không biết sao thổi một hồi lại thành ra hai trái trứng.
Sau đó nghĩ lại thì quyết định kệ, có lẽ là ý trời, thế là liền tặng trứng đường cho Trì Sính.
Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Trì Sính hiện lên nụ cười nhạt, dường như không phải đang nhìn vào cây kẹo, mà đang nhìn vào hai trái trứng lớn không cẩn thận gồ ra khi Ngô Sở Úy kéo quần quá chặt.
Kẹo đường trong tay người khác thì chỉ là cây kẹo, nhưng cầm trong bàn tay gân guốc của Trì Sính, lại giống như một giọt nước, hễ không cẩn thận sẽ tan ra.
Giả Thân trở về phòng trực, theo thói quen đảo mắt nhìn màn hình theo dõi, bất giác sững người.
Thân hình tráng kiện của Trì Sính tựa nghiêng trên đầu giường, cánh tay đầy cơ bắp nhẹ nâng lên, ngón tay thô sần đang cầm một cây kẹo hoàn toàn không phù hợp với hình tượng khí chất của hắn.
Không ngốn nga ngốn nghiến như bình thường, mà chậm rãi đưa vào miệng, ăn đặc biệt nghiêm túc tỉ mỉ, giống như muốn để vị ngọt đó từ từ thấm vào tim.
Vì ống kính hơi xa Trì Sính, Giả Thân không thấy rõ hình dạng cây kẹo trong tay hắn.
Chỉ đơn thuần cảm thấy, Trì Sính bình thường uy vũ bá khí, vậy mà khi ăn kẹo lại đáng yêu như thế, thu hút như thế, có một khí chất mê người khó thể nói rõ.
Giả Thân nhìn đến xuất thần, cảm thấy tim mình cũng ngọt ngào theo.
Lại là một sáng sớm, Ngô Sở Úy đứng trên đường, cả người bị nắng chiếu phờ phạc ra.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện, khiến tinh thần y run rẩy.
Không phải chứ? Mơ chuẩn vậy à?
Uông Thạc đi qua từ bên kia đường, gương mặt chẳng có gì khác biệt, nhưng tư thế đi đường cực kỳ khác lạ.
Cho dù y kéo mũ rất thấp, ánh mắt bị mặt trời chói nên híp thành đường kẽ, Ngô Sở Úy vẫn có thể nhìn ra được ý đồ không tốt trong mắt y.
“Ôi chao, cậu không phải là, là…” Uông Thạc giả vờ bừng tỉnh: “Tổng giám đốc Ngô sao! Đúng, không phải cậu là Tổng giám đốc Ngô đó sao? Nửa năm không gặp, sao lại đổi nghề rồi?”
Ngô Sở Úy giả đò không nghe thấy, lo cọ cặn đường dính trên giá gỗ.
“Tôi nói này tổng giám đốc Ngô, năm ngoái tôi đến chỗ cậu mua đèn, cậu còn nói với tôi: khỏi cần đưa tiền, cứ coi như tôi tặng anh vậy.” Uông Thạc khoa trương học theo giọng điệu hào phóng của Ngô Sở Úy, vung tay lên: “Giao số hàng này cho anh Uông đi!”
Ngô Sở Úy âm u nhìn Uông Thạc một cái, vẫn không nói gì.
Uông Thạc vẫn không chịu thôi, “Tôi nói, vị đó nhà cậu đâu nhỉ? Cái vị họ Trì nào đó cam nguyện vì cậu từ bỏ con đường chăn nuôi bước vào đường quan chức đâu rồi? Vừa rồi tôi gọi điện cho cậu ta sao cậu ta không nghe máy vậy? Cậu ta…”
“Anh không phải là do cha mẹ anh sinh ra.” Ngô Sở Úy nói.
Khóe môi đang nhếch cao của Uông Thạc lập tức bắn ngược về, mặt thoáng cái nghẹn thành màu tím.
Đúng lúc này, một người đàn ông khí thế mạnh mẽ, biểu cảm tiêu sái bước lại đây, người đi đường lũ lượt tránh xa cả mét.
Ngô Sở Úy thấy Uông Trẫm, có cảm giác như trở về giấc mộng.
Kết quả, Uông Trẫm còn chưa lại gần sạp hàng của Ngô Sở Úy, đã bị Uông Thạc kéo ra ngoài ba mét.
“Cậu ta nói tôi không phải là con ruột của ba mẹ.”
“Căn bản không phải.” Uông Trẫm lạnh lùng mở miệng: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi.”
“Cái đó không phải là anh đùa sao?” Sắc mặt Uông Thạc xanh mét.
Uông Trẫm nói: “Em xem lời của anh mình là trò đùa, mà có thể xem lời người khác là thật?”
Uông Trẫm nói thế, Uông Thạc mới buông hắn ra, tiếp tục lại chỗ Ngô Sở Úy.
Ánh mắt Ngô Sở Úy nhìn xuyên qua người Uông Thạc, va chạm với đường nhìn của Uông Trẫm, lóe ra vô số tia lửa.
“Cậu dựa vào cái gì nói chúng tôi không phải anh em ruột?” Uông Thạc hỏi.
Ngô Sở Úy trưng vẻ không nông cạn như anh: “Đúng, hai người là anh em ruột khác cha khác mẹ.”
Uông Thạc: “…”
Qua một lát, Ngô Sở Úy lại nói: “Anh tùy tiện kéo một người trên đường này hỏi thử đi, xem có ai có thể nhìn ra hai người là anh em ruột không.
Anh tự xem lại mình đi, hai người có chỗ nào giống sao?”
Uông Thạc âm u nói: “Cho dù không phải anh em ruột, tôi cũng là con ruột, anh ta mới là người được nhận nuôi.”
“Không thể.” Ngô Sở Úy bật cười chế nhạo.
Uông