Trước khi gõ cửa, Ngô Sở Úy hít vào thật sâu.
Người mở cửa là Trì Viễn Đoan, ông đảo mắt nhìn Trì Sính trước, sau đó mới chuyển sang nhìn Ngô Sở Úy, coi như khách sáo gật đầu với y, ý mời họ vào.
“Chú, dì, con đến thăm hai người.” Ngô Sở Úy cười nói.
Chung Văn Ngọc vừa dùng khăn lông lau mặt, mắt còn hơi sưng, miễn cưỡng rặn ra nụ cười: “Con đến thăm chúng tôi là được rồi, chứ quà này không thể nhận được, con kiếm tiền cũng không dễ gì.”
Ngô Sở Úy nói: “Mấy cài này toàn là đồ dùng của người trung niên, con đem về cũng không dùng đến.”
Chung Văn Ngọc quên mất chuyện ba mẹ Ngô Sở Úy đã mất, tùy tiện đáp.
“Vậy đem về hiếu kính ba mẹ con đi.”
Ngô Sở Úy rất thành ý nói: “Mấy hôm trước mới đi tảo mộ cho họ rồi.”
Chung Văn Ngọc dại ra, thấy Ngô Sở Úy đặt đồ xuống, vội uyển chuyển cự tuyệt lần cuối: “Con xem, mấy thứ con mua đều rất mắc, thực sự không thể trả lại sao? Để ở đây chúng tôi cũng thấy ngại.”
Không ngờ, Ngô Sở Úy lấy ra mấy tờ hóa đơn đưa cho Chung Văn Ngọc xem: “Dì xem, không được đổi trả.”
Chung Văn Ngọc hết cách, nhận quà rồi, thì càng không thể nói nặng lời nổi.
“Mọi người nói chuyện trước đi, tôi đến phòng sách, còn chút chuyện cần xử lý xong.” Trì Viễn Đoan nói.
Ngô Sở Úy gật đầu: “Chú, chú cứ đi làm việc đi!”
Trì Viễn Đoan thâm ý đảo qua nhìn Trì Sính, sau đó vững vàng bước ra.
Chung Văn Ngọc thầm mắng: Ông già chết toi! Dám lâm trận bỏ trốn! Bỏ vấn đề khó khăn này lại cho mình tôi! Ông cũng ngon lắm!
Bảo mẫu bưng trái cây vào, Chung Văn Ngọc bảo Ngô Sở Úy ăn.
“Tiểu Ngô à! Chuyện của Trì Sính may mà có con.” Chung Văn Ngọc nói.
Ngô Sở Úy mắc cỡ: “Dì à, dì đừng khách sáo với con.”
Chung Văn Ngọc nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một lát, thở dài xa xăm.
Nếu Ngô Sở Úy và Trì Sính không phải quan hệ đó thì tốt biết bao, Chung Văn Ngọc hiện tại chắc chắn sẽ đội ơn y dữ lắm, hận không thể nhận y làm con nuôi.
Nhưng một khi biết quan hệ của Ngô Sở Úy và Trì Sính, cảm nhận trong lòng thay đổi rất nhiều.
“Con nói thật với dì đi, rốt cuộc con tốn bao nhiêu tiền? Dì sẽ trả lại cho con không thiếu một đồng.”
Ngô Sở Úy không để tâm nói: “Dì à, người một nhà đừng nói vậy, dì nhắc đến tiền không thấy quá xa lạ sao?”
Ba chữ “người một nhà” giống như hòn đá nghẹn trong cổ họng Chung Văn Ngọc.
Vừa điều chỉnh tâm tình xong định mở miệng tiếp, Ngô Sở Úy liền khoa trương ừm ừm hai tiếng, giơ trái táo trong tay lên, nói với Chung Văn Ngọc: “Dì, táo này vừa ngọt vừa giòn, mua ở đâu vậy?”
“Ở siêu thị nhỏ trước cổng tiểu khu.” Chung Văn Ngọc nói.
Ngô Sở Úy lại hỏi: “Bao nhiêu tiền một cân?”
“Năm tệ năm.”
Ngô Sở Úy trợn mắt: “Rẻ vậy? Lần trước con mua táo Phú Sĩ, gần mười tệ một cân, còn không giòn thế này.” Quay đầu sang nhìn Trì Sính: “Lúc về chúng ta mua một ít.”
Trì Sính gật đầu.
Ngô Sở Úy chen vào như thế, lời sau đó của Chung Văn Ngọc lại bị mắc nghẹn.
Ba người nói chuyện một lát trong phòng khách, Chung Văn Ngọc hỏi Trì Sính vài chuyện trong trại giam, bất tri bất giác đã đến giờ cơm trưa.
Bảo mẫu gõ cửa, sau khi được cho phép mới vào thông báo cho Chung Văn Ngọc đã đến giờ cơm.
Chung Văn Ngọc nói với Ngô Sở Úy: “Hay con cũng ở lại ăn cơm đi?”
Vừa nói xong, bảo mẫu đã đứng ngay cửa nói: “Ôi chao, thực xin lỗi, tôi chỉ làm số lượng cho ba người.
Tôi quên còn có khách ở đây, tôi cứ tưởng chỉ có mình thiếu gia về thôi.”
Rõ ràng, bảo mẫu này cố tình, còn ai bảo bà làm thế à? Còn cần hỏi sao? Chắc chắn là cái vị ra khỏi phòng trước tiên.
Chung Văn Ngọc giả bộ dùng giọng điệu oán trách nói với bảo mẫu: “Bà cũng thật là, người lớn như vậy mà bà cũng không nhìn thấy.”
Bảo mẫu nói: “Vậy để tôi đi làm thêm một phần.”
Nói xong, Chung Văn Ngọc cố ý đợi một lát, muốn Ngô Sở Úy chủ động mở miệng nói không ăn ở đây.
Kết quả, Ngô Sở Úy quả thật mở miệng, hơn nữa nói rất khách sáo.
“Không sao, vừa rồi hai chúng con đã mua chút đồ ăn ở dưới lầu, giờ cứ lấy ra ăn cùng mọi người.”
Nói xong, Trì Sính lấy ra một túi ni lông trong bao, bên trong là hộp cơm lớn nhỏ.
Các món nóng lạnh đều có đủ, đủ phần cho ba bốn người.
Chung Văn Ngọc cảm thấy khâm phục cách phòng ngừa chu đáo của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy và Trì Sính cầm túi ni lông đến phòng ăn, trước mặt Trì Viễn Đoan, đổ đồ ăn trong hộp vào dĩa, bưng lên bàn, cực kỳ phong phú.
“Cảm ơn chú và dì đã nhiệt tình chiêu đãi!”
Nói xong, Ngô Sở Úy lau tay, ngồi đối diện Trì Viễn Đoan.
Trì Viễn Đoan bị y chọc giận vô số lần, đã tê liệt rồi, sớm không còn biết tức giận là cái gì.
Bây giờ ông đã hơi tin tưởng phán đoán của Trì Giai Lệ, con trai mình và thằng nhóc này, quả thật giống như một đôi trời sinh đất tạo.
Lúc ăn cơm, bảo mẫu chỉ chuẩn bị ba chén cháo vi cá.
Trì Sính đưa chén của mình cho Ngô Sở Úy, nói: “Cái này bổ lắm, ăn nhiều một chút.”
Ngô Sở Úy chỉ ăn một chút, chê ngán, lại đẩy cho Trì Sính.
“Ngán quá, ăn không nổi.”
Trì Sính dùng giọng mệnh lệnh nói: “Ăn thêm một chút, gầy hơn sáu cân rồi, phải tranh thủ mấy ngày này bổ lại cho tôi.”
Ngô Sở Úy không tình nguyện ăn thêm một chút, thực sự ăn không nổi nữa, liền đẩy chén qua một bên, đi gắp món khác.
Lúc này Trì Sính mới bưng chén cháo vi cá Ngô Sở Úy ăn còn thừa, càn quét sạch.
Chung Văn Ngọc đảo mắt nhìn cảnh này, đồ trong miệng càng thêm khó nuốt.
Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng thấy Trì Sính ăn thức ăn thừa cơm thừa, càng đừng nói là đồ người khác ăn thừa lại.
Nhưng cảnh này lại tự nhiên như thế, không giống như ra vẻ và thị uy, mà giống như thường xuyên diễn ra trong cuộc sống.
Nghẹn rất lâu, Chung Văn Ngọc cuối cùng cũng đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trì Sính và Ngô Sở Úy.
“Hai đứa…”
Ngô Sở Úy lập tức tiếp lời: “Dì