Giả Thân đứng trước cửa một nhà hàng đợi Ngô Sở Úy, gã vừa rời khỏi đơn vị không bao lâu, còn chưa kịp thay quần áo.
Vẫn mặc bộ đồng phục cảnh sát điển trai bức người kia, cùng đôi giày da sáng bóng.
Đi qua đi lại trước cửa nhà hàng, mắt thỉnh thoảng đảo nhìn xung quanh, khóe môi mang theo nụ cười như có như không.
Đại khái hai mươi phút sau, Trì Sính lái xe chở Ngô Sở Úy qua.
Dường như đã đoán trước được sẽ có hai người xuống xe, Giả Thân đã trưng sẵn vẻ mặt không hoan nghênh.
“Ai bảo anh qua đây?” Giả Thân hỏi Trì Sính.
Trì Sính hất cằm, ám thị Giả Thân là Ngô Sở Úy bảo hắn tới.
“Xí…” Giả Thân vẫn không tin, “Tôi đã nói với anh ta rồi, đừng dẫn anh qua, không lẽ anh ta lại cố ý làm ngược mong muốn của tôi cố chấp kéo anh qua?”
Trì Sính tỏ vẻ lười giải thích, móc bật lửa trong túi áo của Ngô Sở Úy, đốt một điếu thuốc rồi đứng dưới gốc cây cách họ hai bước.
Thân hình cao to mạnh mẽ được đèn đường rọi tới, lộ ra hơi lạnh nghiêm nghị.
Giả Thân liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại quay sang Ngô Sở Úy.
“Là anh ta nhất định muốn theo.” Ngô Sở Úy cười ha ha nói: “Anh ta không yên tâm tôi, sợ tôi chạy với anh.”
Giả Thân hoàn toàn không đặt câu nói của Ngô Sở Úy vào lòng, vẫn cười hi hi với y, còn cố ý khoác tay lên vai Ngô Sở Úy dưới mắt Trì Sính, cứ như cố ý muốn làm Trì Sính ghen.
Giả Thân và Ngô Sở Úy vào nhà hàng chưa bao lâu, Trì Sính dập tắt điếu thuốc, cũng vào theo.
Ba người tìm vị trí gần cửa sổ, Giả Thân cố ý ngồi trong cùng, rõ ràng là chừa chỗ cho Trì Sính, để hắn ngồi phía mình.
Ngô Sở Úy ngồi đối diện Giả Thân, ngồi ở bên ngoài, Trì Sính muốn ngồi vào trong thì phải nhích ghế.
Kết quả, Trì Sính vào rồi, liền đưa tay đẩy đầu Ngô Sở Úy, trầm giọng nói: “Ngồi vào trong.”
“Sao anh không ngồi chung với anh ta đi?” Ngô Sở Úy cố ý chọc Trì Sính.
Giả Thân lập tức phản ứng nhanh chóng ngồi ra ngoài, trưng vẻ mặt khinh thường: “Tôi không muốn ngồi chung với anh ta.”
Trì Sính dường như không nghe thấy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy lập tức ngoan ngoãn nhích vào trong, Trì Sính ngồi cùng bên với y.
Ngô Sở Úy vừa ngồi không bao lâu, phục vụ đưa thực đơn lên.
“Ăn cái gì?” Giả Thân hỏi Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vẫn chưa nói gì, Trì Sính đã gọi mấy món, đều là Ngô Sở Úy thích ăn.
Giả Thân hừ lạnh một tiếng: “Tôi có hỏi anh sao? Tôi hỏi tiểu Ngô?”
Ngô Sở Úy nói: “Tôi gọi những món đó.”
“Anh có thể có chút tiền đồ không hả?” Giả Thân nhíu mày, “Anh ta bảo ăn gì thì anh ăn đó sao? Đã đến chỗ tôi rồi, còn chịu ức hiếp? Đổi mới chút đi!:
“Cái này vốn là cho tôi ăn mà.” Ngô Sở Úy khoác vai Trì Sính, cười ha ha nói với Giả Thân: “Anh ta rất tốt, tôi thích ăn gì anh ta đều biết.”
Giả Thân lại không xem trọng câu này, còn dùng ánh mắt rất đồng tình nhìn Ngô Sở Úy.
Cứ như mấy lời của Ngô Sở Úy đều là cố ý nói để lấy lòng Trì Sính, sợ Trì Sính lật mặt.
Trong quá trình chờ đồ ăn, Ngô Sở Úy chú ý thấy mặt dây chuyền trên cổ Giả Thân, bất giác cười cười.
“Ồ, trên cổ anh có cái gì vậy?”
Giả Thân liền lật mặt có chữ vào trong, rõ ràng không muốn cho Ngô Sở Úy xem, thực tế là đang muốn dụ Ngô Sở Úy xem nó.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy thuận theo ý gã, thật sự thò tay qua, lật lại.
“Ồ, đây không phải chữ “Sính” sao?”
Giả Thân ho nhẹ vài cái, cố ý quay mặt nhìn cửa sổ, cự tuyệt không xuôi theo.
“Tôi không biết trên mặt viết cái gì, người nào đó tặng tôi, không đeo thì uổng.”
Nói xong, Giả Thân mới phát hiện trên cổ Trì Sính cũng đeo một cái.
Ngô Sở Úy cũng lật mặt có chữ của Trì Sính lại, cố ý không cho Giả Thân thấy, còn nhướng mày hỏi Giả Thân: “Biết trên mặt dây chuyền của Trì Sính khắc chữ gì không? Tôi không cho anh biết đâu.”
Trong lòng Giả Thân vui vẻ, miệng lại càng ngậm chặt hơn, không biểu hiện ra chút hiếu kỳ nào hết.
“Lười bận tâm.”
Ngô Sở Úy cố ý hỏi: “Anh lười bận tâm hay đã biết rồi?”
“Tôi biết gì?” Giả Thân ung dung nói: “Làm sao tôi biết ai đó làm hai cái? Nếu tôi biết nó là một đôi, chắc chắn sẽ không đeo, làm vậy cứ như hai chúng tôi có gì đó.”
Ngô Sở Úy cười xấu xa hỏi: “Hai anh có gì hả?”
Giả Thân nhét đũa vào miệng Ngô Sở Úy, nhét cho y một miếng thịt.
“Ăn cơm của anh đi!”
Trì Sính rất bình tĩnh, hoàn toàn xem mình là người ngoài cuộc.
Thật ra kìm hổ đang cào ruột, ngực đang dấy lửa, tức Ngô Sở Úy không chịu nói rõ, còn ngang nhiên mai mối ông xã của mình với người khác.
“Tôi vào nhà vệ sinh.”
Giả Thân nói xong đứng lên, cố ý đi ngang qua Trì Sính, nhân cơ hội lật xem mặt dây chuyền trên cổ hắn.
Kết quả Ngô Sở Úy cũng đứng lên, túm cánh tay hơi nâng lên của Giả Thân, kéo gã cùng vào nhà vệ sinh.
Vào rồi, Giả Thân cố ý rề rà bên trong rất lâu, cũng không biết đang đợi cái gì, cho đến khi Ngô Sở Úy đứng ngoài lên tiếng, hỏi Giả Thân có phải đi bự không, Giả Thân mới kéo quần bước ra.
“Anh bị tiểu vắt hả? Lề mề lâu như vậy.” Ngô Sở Úy trêu chọc.
Giả Thân không nói gì, cùng Ngô Sở Úy ra ngoài.
Lại