Diêu Yến Yến nhìn hoàng đế bệ hạ đột nhiên rúc vào chăn trốn, kinh ngạc chớp chớp mắt. nàng tiện tay đem chậu nước đặt xuống, nhìn chăn cuộn lại thành một đoàn, nghẹn cười, thò lại gần nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, người yên tâm, cái này chỉ là tạm thời, đại phu nói mấy ngày nữa là có thể khôi phục lại."
Người trong chăn giật mình, sau đó liền bất động.
Diêu Yến Yến càng ghé sát vào một chút, mặt muốn dán lên trên lớp chăn màu xanh đá, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: " Bệ hạ ~~~"
Hoàng đế bệ hạ ở trong chăn cũng hơi hơi đáp lại, nhưng mà vẫn không chịu nói chuyện.
Diêu Yến Yến biết bệ hạ là đang e lệ, vì thế nàng ngồi lên giường, cúi người xuống, cách một tầng chăn ôm lấy hắn, ngay lập tức cảm giác được thân thể dưới chân căng thẳng.
Nàng nghẹn cười, lại ra vẻ ủy khuất nói: " Bệ hạ, sao người không muốn cùng thần thiếp nói chuyện, chẳng lẽ... người ghét bỏ thần thiếp sao?"
Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ lập tức đáp lại: " Trẫm không có!"
Nói xong, có lẽ là cảm thấy ngữ khí của mình có chút nóng nảy, hắn liền cố gắng nói chậm lại, rầu rĩ nói: " Trẫm là đang ghét bỏ chính mình, bây giờ trẫm đang rất xấu."
Công nhận là xấu thật. Diêu Yến Yến thầm nghĩ trong lòng: Nhưng mà lúc này, sao nàng nỡ đã kích bệ hạ? Vì thế nàng lại cố ý hạ giọng, thanh âm mềm mại nói: " Thần thiếp không cho bệ hạ nói như vậy, ở trong lòng thần thiếp, đừng nói là bệ hạ chỉ tạm thời bị sưng thành đầu heo, cho dù bệ hạ thật sự biến thành một con heo, thì cũng là con heo anh tuấn nhất trên đời."
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng: " Trẫm biết là nàng đang ghét bỏ trẫm, trẫm biết là trong đầu nàng bây giờ đang nghĩ trẫm là một cái đầu heo xấu xí."
Diêu Yến Yến:...
Không, không, không, thần thiếp sai rồi, thật ra một chút cũng không xấu, nhìn kỹ còn có chút đáng yêu.
Nàng xấu hổ cười, vuốt vuốt tóc, nhanh chóng nói: " Bệ hạ, người là người hiểu rõ thần thiếp nhất, chẳng lẽ người còn không rõ sao? Ở trong lòng thần thiếp, người vĩnh viễn anh tuấn nhất, đối với thần thiếp, bệ hạ là tốt nhất.
Nghe xong lời này, người phía dưới chăn giật giật, chần chờ nói: " Thật ư?"
Diêu Yến Yến vừa thấy điều này hấp dẫn được hắn, lập tức ôn nhu bảo đảm: " Thật! Tất nhiên là thật rồi! So với hoàng kim còn thật hơn! Bệ hạ, thần thiếp có bao giờ lừa người đâu? Ở trong lòng thần thiếp, bệ hạ mãi mãi là bầu trời của thần thiếp, luôn luôn che chở, bảo vệ thần thiếp, người vĩnh viễn là ánh nắng sớm mai ấm áp, chiếu rọi thần thiếp... Ở trong lòng thiếp, người chính là chốn về tốt nhất, là phu quân thần thiếp yêu nhất, không có một ai có thể so sánh được với bệ hạ."
Nghe xong một phen những lời thổ lộ chân thành đầy tình ý, quả nhiên hoàng đế bệ hạ rất là cảm động, phía dưới chăn truyền đến âm thanh có chút nghẹn ngào: " Ái phi, trẫm không nghĩ tới, nàng lại yêu trẫm như vậy, cho dù trẫm có bị hủy dung thì tình cảm của nàng vẫn sẽ không thay đổi, trẫm... trẫm rất cao hứng."
" Bệ hạ, người vui là được rồi." Diêu Yến Yến liên tục gật đầu, duỗi tay muốn xốc chăn của bệ hạ, chỉ nghe hắn nói tiếp: " Ái phi, nàng yên tâm, cho dù sau này có một ngày nàng trở nên xấu xí, trẫm nhất định cũng sẽ không ghét bỏ nàng."
Diêu Yến Yến:...
Bệ hạ, cảm ơn người, nhưng mà thần thiếp không cần, thần thiếp một chút cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân trở nên xấu xí.
Nàng lại thử xốc chăn bệ hạ: " Bệ hạ, vậy hiện giờ người mau bỏ chăn ra đi!"
Nhưng mà cái chăn vẫn không sứt mẻ một chút nào.
Diêu Yến Yến lại dùng thêm sức, nhưng mà cái chăn vẫn kiên cố phủ trên người hắn, không hề nhúc nhích.
Diêu Yến Yến: " Bệ hạ? Người mau dậy đi! Nếu không sẽ ngộp mất."
Hai tay hoàng đế bệ hạ vẫn gắt gao nắm chặt chăn, còn dùng cả bả vai đè ép, ngăn chất bất cứ lỗ hổng nào mà nàng có thể lợi dụng để xốc chăn lên, hắn nói: " Ái phi, tâm ý của nàng trẫm đã biết. Nàng yêu trẫm như thế, trẫm càng muốn phải luôn xuất hiện trước mặt nàng với bộ dáng thật tốt, cho nên, đợi mặt trẫm khôi phục lại sẽ để nàng nhìn."
Diêu Yến Yến dở khóc dở cười, chỉ phải nói: " Nhưng mà bệ hạ, đại phu đều nói phải ít nhất ba ngày mới có thể khôi phục, người xác định vẫn sẽ ủ mình trong chăn suốt sao? Người chịu nổi sao?" Hoàng đế bệ hạ ừ một tiếng, nhỏ giọng nói: " Vì ái phi, cái gì trẫm cũng chịu được."
Diêu Yến Yến:...
Nàng xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên nói: " Không được! Đại phu nói, miệng vết thương này phải ra gió mới mau hồi phục, nếu đem miệng vết thương ủ suốt trong chăn, làm nó nặng hơn thì sao bây giờ? Thần thiếp từng nghe nói, có người bị ong vò vẽ chích, xấu hổ khi gặp người khác nên đã dùng khăn vải bọc vết thương lại, người đoán xem kết quả của người kia ra sao?"
Có lẽ bởi vì trong giọng nói của Diêu Yến Yến có vài phần khủng bố nhưng kể chuyện xưa kinh dị, hoàng đế bệ hạ bọc trong chăn chợt run lên, bên trong truyền ra âm thanh có chút run rẩy của bệ hạ: " Làm sao?" Diêu Yến Yến lại dùng ngữ khí khoa trương nói: " Miệng vết thương của người nọ chẳng những thối rữa, còn có sâu đục khoét..."
Lời còn chưa dứt, hoàng đế bệ hạ đã nhanh chóng xốc chăn lên. Nàng vui sướng mà nhìn qua nhưng lại thấy hoàng đế bệ hạ xoay người, đưa lưng về phía nàng, rõ ràng là cố tình để cho nàng không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn.
Diêu Yến Yến buồn cười nói: " Bệ hạ, người trốn làm cái gì? Bộ dáng hiện tại của người, trước khi người tỉnh, thần thiếp đã nhìn nó thật lâu rồi ~~"
Sống lưng hoàng đế bệ hạ thẳng tắp, vô cùng đứng đắn nói: " Ái phi cũng không phải dạng người gặp qua là không thể nào quên được, chỉ cần trẫm vẫn luôn đưa lưng về phía nàng, quá hai ngày, khẳng định nàng sẽ quên sạch."
Ký ức của con người lâu dần sẽ ngày càng mơ hồ, thậm chí xuất hiện sai lầm. Diêu Yến Yến nghe xong lời này, vậy mà phát hiện mình không có cách nào phản bác.
Phản bác thế nào được? Chẳng lẽ nói với bệ hạ, bộ dáng sưng thành đầu heo của người hiện tại đã khắc sâu vào trí nhớ của thần thiếp, muốn quên cũng không quên được?
Đến lúc đó, bệ hạ hẳn sẽ xấu hổ đến mức trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra cũng không chừng.
Diêu Yến Yến nghẹn cười, lui về sau hai bước, thở dài nói: " Bệ hạ nói đúng, một khi đã như vậy, thần thiếp cũng không miễn cưỡng bệ hạ, chỉ là nước thần thiếp đi lấy ban nãy đã lạnh, bệ hạ nhất định đang khát, mau uống đi, thần thiếp đi ra ngoài làm chút đồ ăn."
Dứt lời, nàng xoay người đi, cố ý phát ra tiếng bước chân lớn, thời điểm đóng cửa cũng gây ra động tĩnh lớn.
Sau khi nghe tiếng bước chân rời đi cùng tiếng đóng cửa, quả nhiên hắn quay đầu lại, nhìn thấy nàng đã ra ngoài, liền cầm lấy chén nước ở mép giường, ực ực ực uống vài miếng nước.
Mà Diêu Yến Yến sau khi ra khỏi phòng, lại không có trực tiếp đi ra phòng bếp ngay, mà là đi nhìn nhà gỗ chủ nhân một chút, thấy hắn đang đứng ở cửa sân do rào tre vây thành, tựa hồ như tiễn người trẻ tuổi kia ra cửa.
Người trẻ tuổi kia trước khi đi còn cố ý khuyên hắn: Hôm nay, tại hạ nói đến sự kiện kia, còn thỉnh ngài suy xét thật cẩn thận."
Chủ nhân nhà gỗ thở dài, nói: " Ngươi yên tâm, trong vòng ba ngày, ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời."
Ánh mắt người kia sáng lên, chắp tay nói: " Vậy tại hạ xin đợi tin lành của tiên sinh." Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.
Diêu Yến Yến chú ý thấy, người trẻ tuổi kia rời đi, lại không phải là chui ra từ lùm cây, mà vòng tới mặt sau căn nhà, nơi đó hẳn có lối khác thông ra ngoài.
Thấy chủ nhân nhà gỗ xoay người lại, Diêu Yến Yến liền mỉm cười, bước đến gần cúi người nhất bái*.
(Nhất bái: thể hiện sự cung kính, xuất phát từ lòng biết ơn sâu sắc
Chủ nhân nhà gỗ lập tức nghiêng người tránh đi, nghi hoặc nói: " Ai, phu nhân bái ta làm gì?"
Diêu Yến Yến lập tức chân tình tạ ơn: " Ít nhiều cũng nhờ tiên sinh ra tay cứu giúp, tướng công nhà ta mới vớt lại được một mạng này, đại ân của tiên sinh, dũng tuyền tương báo*, kẻ hèn này xin bái lạy một cái, có tính là gì?
( Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ)
Chủ nhân nhà gỗ xoa xoa chòm râu, lắc đầu cười nói: " Phu nhân thân phận cao quý, kẻ hèn này chẳng qua chỉ là một nông hộ bình thường trong núi, sao nhận nổi cái nhất bái này?"
Diêu Yến Yến nàng nhất định sẽ không buông tha bất kỳ cơ hộ nào để làm tăng độ hảo cảm, nàng thong dong đứng dậy, cười nói: " Thân phận cao hay thấp cũng chỉ là một gông xiềng mà thế tục đặt ra. Thiếp thân cảm thấy, chỉ cần phẩm tính lương thiện, vì nước, vì dân, thì đều là cao quý, chỉ có những người đạo đức bại hoại,âm hiểm xảo trá, mới là đáng khinh. Thân phận của ta cùng tướng công không rõ ràng, nhưng tiên sinh lại không chút do dự cứu giúp, điều này không phải là nhờ phẩm tính thanh cao thì là
vì cái gì?"
Chủ nhân nhà gỗ tựa hồ không chút để ý đến những lời thổi phồng này, hắn nói: " Kẻ hèn này là đại phu, xem bệnh cứu người, thu tiền khám bệnh, chỉ là nghề nghiệp thôi, có gì mà thanh cao?"
Diêu Yến Yến vẫn mỉm cười như cũ: " Nếu chỉ là nghề nghiệp, tiên sinh hà tất phải dùng thủ thuật che mắt để che dấu nơi ở? Nếu không phải bị ong vò vẽ đuổi đến đường cùng, ta cùng tướng công cũng sẽ không đi nhầm tới nơi này, cũng sẽ không gặp được tiên sinh, quả thật là có chút duyên phận mà!" Diêu Yến Yến cố tình nhấn mạnh hai chữ " duyên phận", liền thấy được chủ nhân nhà gỗ lộ ra chút thần sắc suy tư.
Trong lòng nàng đã định, mở miệng nói: " Nhà chồng họ Chu, còn chưa kịp thỉnh giáo đại danh của tiên sinh."
Chủ nhân nhà gỗ cười nói: " Kẻ hèn họ Phong, tên một chữ Nguyên."
Phong Nguyên? Nếu như vậy, Nhất Tâm chính là hắn sao?
Đám người văn nhân thật đúng là phiền toái, có danh còn muốn lấy tự, có tự còn muốn đặt thêm một cái danh hào, nếu không phải nàng đã sớm đoán ra thân phận của hắn, lúc này khẳng định là hoang mang lắm.
Nàng hơi hơi mỉm cười, lại thổi phồng một câu: " Cái danh này của tiên sinh quả thật diệu."
Phong Nguyên nghe xong lời này liền cười nói: " A? Chu phu nhân có thể nói cho tại hạ biết, diệu ở chỗ nào?"
Diêu Yến Yến:...
Không xong, người không có văn hóa thật mệt! Bổn cung làm sao biết được diệu ở chỗ nào? Cũng không phải do bổn cung đặt. Bổn cung khen ngươi một câu, ngươi không biết khiêm tốn vài câu hoặc nói một lời cảm ơn sao? Như thế nào còn muốn hỏi bổn cung khen vì điều gì! Đây chỉ là khách sáo, khách sáo thôi, ngươi không rõ sao!
Tâm Diêu Yến Yến loạn thành một đoàn, bỗng nhiên che miệng, làm ra vẻ cao thâm khó đoán: " Tự nhiên là diệu, không thể nói rõ." Nàng nói xong, thấp thỏm mà liếc mắt nhìn Phong Nguyên một cái, lại thấy đối phương trầm tư vuốt râu. Diêu Yến Yến lại nói: "Không biết trong nhà tiên sinh có còn chút đồ ăn, ta muốn làm chút đồ ăn cho tướng công nhà ta."
Phong Nguyên hoàn hồn, lập tức giơ tay nói: " Phu nhân cứ tự nhiên, không cần khách khí."
Diêu Yến Yến mỉm cười gật đầu đáp lễ, khoảnh khắc xoay người mới thở ra một hơi, lúc này nàng mới phát hiện, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Hơ ~~~ cùng loại người thông minh này nói chuyện thật là mệt. Bệ hạ ơi bệ hạ, thần thiếp chỉ có thể giúp người tới đây thôi!
Trong lòng Diêu Yến Yến biết mình nấu cơm khó ăn, bởi vậy khi thấy trong nhà Phong Nguyên có khoai lang thì vui đến hỏng rồi,nàng quyết định nấu cho bệ hạ chút cháo, còn nướng thêm hai củ khoai lang.
Cũng may bệ hạ không chê, nhưng mà hắn đòi nàng bắt buộc phải quay lưng về phía hắn, hắn mới bằng lòng yên tâm ăn.
Diêu Yến Yến đưa lưng về phía bệ hạ: " Nhưng mà thần thiếp có chút không yên lòng về người, hay là bệ hạ đưa lưng về phía thần thiếp, để thần thiếp có thể nhìn bóng dáng người đi."
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ bây giờ lại đạt được bộ dáng cực kỳ lãnh khốc, cự tuyệt nói: " Không được, trẫm mà đưa lưng về phía nàng, nàng nhất định sẽ nhìn lén!"
Bệ hạ, sao tự nhiên người lại hiểu rõ ta như vậy? Diêu Yến Yến đành phải ngoan ngoãn xoay người đi, để cho bệ hạ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rồi ăn cơm.
Buổi trưa, khi Phong Nguyên đến bắt mạch có nói qua, chạng vạng sẽ lại đến nhìn xem thương thế của bệ hạ, bởi vậy, đợi thời gian không quá sai biệt, Diêu Yến Yến vẫn luôn ngồi xổm ở gần cửa, híp mắt nhìn ra bên ngoài thông qua khe nhỏ trên cửa. Phát hiện Phong Nguyên đang tiến về phía này, lập tức bóp giọng hô: " Bệ hạ, người làm gì vậy, người là thiên kim chi khu, sao có thể tự thương tổn chính mình?"
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, lập tức biết nàng buổi biểu diễn bắt đầu, vội vàng dựa theo kịch bản đã thương lượng buổi chiều diễn.
Hắn nặng nề thở dài, nói: " Trẫm vô dụng. Trẫm cũng muốn làm một hoàng đế tốt, trẫm cũng muốn Đại Tề quốc thái dân an, bá tánh an cư lạc nghiệp, nhưng mà trẫm....ai!!"
Hoàng đế bệ hạ nghĩ đến hiện tại mình chẳng khác gì một cái đầu heo, nghĩ lại lúc đầu mình anh tuấn tiêu sái cỡ nào, không khỏi càng bi thương, trong mắt cũng nổi lên ánh nước, giọng nói cũng không kìm được mà thêm nghẹn ngào: " Trẫm đăng cơ sáu năm, trước nay cũng chưa từng vì Đại Tề, vì bá tánh làm điều gì. Đến khi trẫm tỉnh ngộ, muốn trở thành một hoàng đến cần cù chính vụ, yêu nước thương dân, mới phát hiện ra, triều chính đã bị tể tướng nắm giữ, trẫm đã thành cái thùng rỗng! Là trẫm vô dụng!"
Diêu Yến Yến cố nặn ra hai giọt nước mắt, khuyên nhủ: " Bệ hạ, người ngàn vạn lần không được nghĩ như vậy. Người là hoàng đế tốt nhất thần thiếp biết, người mềm lòng, lương thiện, ngày thường cung nhân phạm sai lầm, người nhiều lắm cũng chỉ răn dạy vài câu. Hiện giờ quốc khố lại trống rỗng, người còn đi đầu tiết kiệm, trong sử sách từ xưa đến nay, không có hoàng đế nào có thể so sánh với người, không ai có thể làm tốt hơn người."
Hoàng đế bệ hạ mỗi ngày thịt cá đầy đủ, mặt không đỏ, tim không đập nói: " Vậy thì có tác dụng gì? Trẫm không phải nữa phân quyền lực cũng không có ư?"
Diêu Yến Yến khuyên nhủ: " Không phải người đang ra khỏi cung tìm kiếm hiền sĩ đấy sao? Thần thiếp tin rằng, người nhất định có thể chấn hưng Đại Tề, nhất định có thể để cho bá tánh trải qua những ngày tốt đẹp, nhất định có thể trở thành minh quân lưu danh muôn đời."
Hoàng đế bệ hạ: " Trẫm thề, nếu chuyến này trẫm có thể kiếm được hiền sĩ phụ tá trẫm, trẫm nhất định sẽ phong cho hắn chức quan lớn cùng phần thưởng hậu hĩnh."
Diêu Yến Yến: " Nếu hiền sĩ này không yêu tiền tài thì sao?"
Hoàng đế bệ hạ: " Vậy trẫm sẽ khắc công đức của người này lên bia, cho người viết thư tán dương, nhất định phải để cho người tài ba phụ tá trẫm vang danh tứ hải, lưu danh thiên cổ."
Diêu Yến Yến: " Bệ hạ, người nhất định có thể tìm được hiền sĩ tài ba mà!"
..........
Phong Nguyên đứng ngoài cửa, không nghĩ tới sẽ nghe được cuộc đối thoại này, động tác gõ cửa của hắn dừng lại. Đứng tại chỗ thật lâu, mới xoay người rời đi.
Người ngoài cửa đã rời đi, Diêu Yến Yến cùng bệ hạ vẫn không dám lơ là cảnh giác, hai người làm bộ làm tịch diễn thêm chút nữa, mới chậm rãi an tĩnh lại.
Diêu Yến Yến thò lại gần, nhỏ giọng nói với bệ hạ: " Bệ hạ, làm như vậy có thật sự ổn không?"
Hoàng đế bệ hạ dùng một tấm ván gỗ che mặt, nói với nàng: " Ái phi yên tâm, trẫm rất thông minh!"
Không lâu sau, Phong Nguyên đã biết thân phận hai người đến xem thương thế của hoàng đế, tuy rằng hắn làm bộ không biết thân phận của hai người, nhưng Diêu Yến Yến phát hiện, ngôn hành cử chỉ của đối phương đối với bệ hạ đã cung kính không ít.
Trong lòng hai người yên tâm hơn một chút.
Buổi tối trước khi đi ngủ. Diêu Yến Yến rửa mặt trở về đã thấy bệ hạ ngoan ngoãn nằm trên giường, trên mặt lại bị che bởi khay đan*.
( *giống đồ đan bằng tre, nứa của Việt Nam)
Diêu Yến Yến:...
Bệ hạ thật sự chịu chơi mà!
Nàng nằm trên giường, hai người đắp chăn nhỏ giọng thảo luận một chút về cách thu phục Nhất Tâm tiên sinh, cho đến khi buồn ngủ mới đi ngủ.
Chỉ là trước khi đi ngủ, nàng nghi hoặc nói: " Bệ hạ, thần thiếp cứ cảm thấy hình như chúng ta quên mất cái gì đó?"
Hoàng đế bệ hạ tự hỏi thật lâu, thanh âm khẳng định truyền ra từ phía khay đan: " Ái phi nghĩ nhiều rồi, chúng ta cũng không có quên bất cứ cái gì."
Diêu Yến Yến ngẫm lại thấy cũng đúng, Nhất Tâm tiên sinh cũng đã tìm được rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là thu phục Nhất Tâm tiên sinh, còn chuyện khác, quên mất cũng không tính là quan trọng.
Hai người bị lăn lộn cả một ngày, cũng mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, vẫn luôn giơ cao cây đuốc, lục soát ngọn núi cả đêm, Vũ Lâm Quân:...