Sáng sớm ngày tiếp theo, Diêu Yến Yến vừa mới mở hai mắt ra, đối diện mặt nàng là một cái...mông.
Diêu Yến Yến:...
Nàng vốn muốn dậy sớm một chút nhìn xem bệ hạ khôi phục được tới đâu rồi, không nghĩ tới bệ hạ vậy mà còn dậy sớm hơn nàng. Thật đúng là hiếm lạ mà!
Diêu Yến Yến lặng lẽ đứng dậy, thấy bệ hạ đang khom lưng, đưa lưng về phía nàng, ghé vào chậu nước ngó trái, ngó phải, nàng đang có ý định vòng qua bệ hạ, lén xem thử hắn đã khôi phục đến đâu rồi, kết quả nàng vừa mới cử động, đã bị hoàng đế bệ hạ nhạy bén phát hiện ra, hắn lập tức cầm một cái khay đan lên che mặt hỏi nàng: " Ái phi, nàng muốn làm gì?"
Diêu Yến Yến đang nghiêng thân hướng về phía bệ hạ lập tức rụt trở về, ủy khuất nói: " Bệ hạ, người đây là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng thần thiếp muốn ám hại người?"
Hoàng đế bệ hạ chịu không nổi nhất là bộ dáng ái phi nhà mình dùng cái giọng điệu lã chã chực khóc, hắn theo bản năng như ngày thường, muốn ôm lấy nàng an ủi một phen, nhưng mà tay giơ được một nửa, lập tức rụt trở về.
Diêu Yến Yến ngồi một bên, giơ tay để sát mắt, làm bộ muốn khóc, một bên dùng dư quang chú ý động tĩnh của bệ hạ, thấy hắn đứng bất động, liền có chút ngạc nhiên, hay là... cái chiêu lần nào cũng hiệu nghiệm nhất của bổn cung lần này đã mất hiệu lực?
Vậy phải làm sao bây giờ? Đành phải thay đổi một cái biện pháp khác. Tròng mắt Diêu Yến Yến vừa chuyển, nghĩ đến một kế, đang muốn áp dụng trên người bệ hạ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.
Theo sau là tiếng của Phong Nguyên truyền đến: " Chu công tử, Chu phu nhân, hai người đã thức chưa?"
Diêu Yến Yến vội vàng nói: " Đã dậy, tiên sinh chờ một lát," Sau đó nhanh nhẹn mặc tốt xiêm y. Lại cách khay đan giúp bệ hạ sửa sang quần áo, vừa sửa sang vừa nói: " Bệ hạ, hắn ắt hẳn là đến kiểm tra miệng vết thương của người. Người mau đem cái khay lấy ra."
Hoàng đế bệ hạ thật ra không ngại để người khác triển làm mặt heo của mình, nghe vậy gật đầu nói: " Trẫm biết."
Diêu Yến Yến đang muốn đáp một câu, liền nghe bệ hạ nói thêm: " Nàng đi ra ngoài, không được nhìn lén."
Diêu Yến Yến:...
Được được được, vâng vâng vâng, đều nghe bệ hạ!
Thấy bệ hạ vẫn giơ khay đan ngồi ở mép giường, Diêu Yến Yến liền đi mở cửa.
Chỉ thấy Phong Nguyên vẫn mặc bộ trường bào vải bố tương tự hôm qua, bưng một cái khay đứng ở ngoài cửa, hắn nhìn hoàng đế đang ngồi ở mép giường dùng khay đan che mặt, ánh mắt có chút kỳ quái, nhưng vẫn không hỏi nhiều, mà nói với Diêu Yến Yến: " Kẻ hèn có hầm một chén thuốc ở trong phòng bếp, là để cho Chu công tử, làm phiền phu nhân đến bếp trông coi một chút."
Diêu Yến Yến gật đầu cười nói: " Tiên sinh đâu cần nói vậy, đây là chuyện thiếp thân nên làm mà." Nàng bày ra vẻ mặt hiền lương thục đức, dứt lời liền đi đến phòng bếp.
Nhìn Diêu Yến Yến đi rồi, hoàng đế bệ hạ lập tức buông khay đan trong tay ra.
Phong Nguyên chú ý đến điểm này, khi xem xét vết thương cho hoàng đế liền cười nói: " Công tử cùng phu nhân đúng là phu thê tình thâm."
" Đó là đương nhiên, ái, nàng ấy hiền lương thục đức, lại thông minh, xinh đẹp như vậy, ta cùng với nàng đương nhiên là tình thâm nghĩa trọng." Hoàng đế bệ hạ để Phong Nguyên kiểm tra miệng vết thương, nghĩ đến khuôn mặt mình hôm nay cũng không có gì khác biệt so với hôm qua, liền có chút phiền muộn. Nhưng mà hắn cũng không quên việc quan trọng, hỏi: " Phong tiên sinh, trẫm, đúng lúc có chút chuyện muốn hỏi ngài."
Phong Nguyên nói: " Công tử xin cứ hỏi."
Hoàng đế bệ hạ nói: " Tiên sinh ở Kỳ Lân Sơn đã lâu, có từng nghe quanh đây có một vị danh sĩ hào là " Nhất Tâm"?"
Phong Nguyên hơi hơi nhíu mày, lại không trực tiếp trả lời, mà lại hỏi: " Chu công tử tìm hắn làm gì?"
Hoàng đế bệ hạ thở dài nói: " Thật không dám giấu diếm, ta tuy xuất thân phú quý, nhưng cha mẹ đều mất sớm, ta bắt đầu chưởng quản gia nghiệp khi còn quá nhỏ, liền đem sản nghiệp trong nhà giao cho quản sự lo liệu. Nào biết tên quản sự kia chưởng quản gia nghiệp to lớn như vậy, thời gian lâu, liền muốn đem sản nghiệp nhà ta thu vào trong tay. Bây giờ nhân mạch của quản sự kia lại đông, tai mắt nhiều, hắn lại gian trá, giảo hoạt, thật sự khó để ứng phó. Ta lần này không ngại cực khổ, bôn ba tới đây, chính là nghe tới nơi đây có một vị danh sư hào " Nhất Tâm tiên sinh" ẩn cư, muốn dùng số tiền lớn thỉnh hắn về nhà giúp ta."
" Không nghĩ đến, người còn chưa mời được đã gọi được một đám ong vò vẽ truy đuổi đến chật vật, làm tiên sinh chê cười rồi."
Phong Nguyên nghe những lời này, lại xoa xoa chòm râu, lộ ra một nụ cười thiện ý: " Thế công tử không sợ rằng, người đưa Nhất Tâm tiên sinh trở về, sẽ có một ngày hắn trở thành người như tên quản sự kia sao?"
Hoàng đế bệ hạ có ngốc cũng biết đối phương đang cố ý thử mình, hắn cân nhắc một lát, sau đó liền thoải mái tươi cười, lắc đầu nói: " Ta không tin."
Phong Nguyên lại nói: " Vì sao công tử không tin?"
" Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng." Hoàng đế bệ hạ cười nói: " Nếu ta thật sự có thể đem người mời trở về, chắc chắn sẽ không sinh ra hoài nghi. Còn nữa, ta cũng tin tưởng Nhất Tâm tiên sinh không phải là loại người giống tên quản sự kia."
Phong Nguyên ngạc nhiên nói: " Công tử cũng chưa từng gặp qua người nọ, sao dám khẳng định như vậy?"
Hoàng đế bệ hạ đã tính sẵn trong lòng, ngay lập tức ánh mắt tràn đầy tự tin nói: " Bởi vì ta tin tưởng, một người có tài học chân chính, có mưu lược, có lòng thương người, tuyệt đối không phải là loại người tầm thường, tiểu nhân hám tiền tài phú quý."
Phong Nguyên nhìn người trước mắt. Vị này là hoàng đế Đại Tề, nghe đồn, là loại người hoa mắt ù tai, vừa háo sắc vừa ham hưởng lạc tầm thường, làm người khác phải khinh thường, nhưng hiện tại nhìn kỹ, Phong Nguyên liền biết, hoàng đế bệ hạ của Đại Tề cũng không bất kham như lời đồn, bởi vì hạng người tầm thường háo sắc, vô năng, sẽ không có một đôi mắt trong vắt, sáng sủa như vậy.
Thiếu niên trước mặt tuy rằng mặt sưng phù đến nổi nhìn không ra đường nét, nhưng từ trong mắt hắn có thể nhìn ra ý tứ mà hắn muốn truyền đạt, chỉ có một mảnh thiên chân khí phách của thiếu niên, tuyệt không có nữa điểm xuất hiện tâm tư âm hiểm, quỷ quyệt.
Phong Nguyên một bên cân nhắc chuyện sau này, một bên cẩn thận mà bôi thuốc cho hắn, mới nói: " Đêm qua kẻ hèn nghe được bên ngoài có không ít người cầm đuốc tìm người, ta đoán hẳn là hộ vệ trong nhà Chu công tử đi!"
Phong Nguyên vừa mới nói như vậy, hoàng đế bệ hạ mới nhớ tới, mình cùng ái phi vậy mà quên mất Vũ Lâm quân, bỏ rơi bọn họ ở bên ngoài. Vội vàng gật đầu nói: " Đúng là hộ vệ trong
nhà ta, hôm qua quá mệt mỏi, thế nhưng lại quên mất bọn họ."
Phong Nguyên nghe vậy ha ha cười, nói: " Bọn họ bị ngăn cách ở bên ngoài là do kẻ hèn này đã bày ra thủ thuật che mắt, lúc này chắc là đang rất sốt ruột, Chu công tử vẫn là nhanh chóng trở về cho thỏa đáng."
Hoàng đế bệ hạ:..
Ý gì đây? Tối qua trẫm đã cực cực khổ khổ diễn kịch, sáng sớm hôm nay lại phải tiếp tục diễn, trẫm có thành ý như vậy rồi, người này chẳng lẽ không nên lập tức quỳ xuống tới nhận mình là Nhất Tâm tiên sinh, sau đó thụ sủng nhược kinh mà theo trẫm trở về sao? Hắn ta sao lại không chịu làm theo kịch bản???
Nhìn chăm chú vào bóng dáng Nhất Tâm tiên sinh rời đi, hoàng đế bệ hạ cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Hắn không biết rằng, sau khi Phong Nguyên rời đi lập tức trở về thư phòng, đóng cửa bắt đầu bói toán. Hắn chính xác đã lấy danh hào" Nhất Tâm*" này, bởi vì hắn tính toán sau này sẽ đi theo một vị quân chủ để phụ tá, lại chưa từng truyền ra ngoài, chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai. Tại sao hoàng đế Đại Tề lại biết được?
( * ý là " một lòng" trung thành, phụ tá hoàng đế)
Trong lòng Phong Nguyên bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, hắn bói ra một quẻ, nhìn kỹ một cái, lắc đầu, lại bắt đầu bói toán. Chỉ là tính tới tính lui ước chừng ba lần, cũng không tính ra nổi mệnh cách của hoàng đế Đại Tề, giống như tương lai của hắn bị Thiên Đạo cố ý che dấu, chỉ là một đám sương mù không thể nào nhìn rõ.
Phông Nguyên nhìn quẻ tượng này, mày càng nhíu chặt. Đêm qua khi tiểu hoàng đế nói đến việc phong quan to, ban thưởng hậu hĩnh cũng không đả động tới hắn, nhưng khi hoàng đế nói đến việc khắc bia tán dương, lại thật sự làm hắn động tâm, Một người sinh ra ở đời, những mong ước đơn giản là tiền, quyền, danh, tình.
Phong Nguyên nhiều năm khổ học, lại có một bụng kinh luân, vì chính là muốn ở loạn thế này nổi danh thiên hạ. Hắn không yên tiền quyền, cũng không vướng vào chuyện tình yêu nam nữ, điều lớn nhất hắn theo đuổi, chính là lưu danh sử sách muôn đời. Để tránh nhân sinh vội vàng trôi qua, cuối cùng trở về với cát bụi, chỉ để lại một nấm mồ, vậy chẳng phải cũng giống muôn nghìn người ngoài kia, giống như những con kiến không hề quan trọng, không đáng được nhắc tới?
Cũng bởi vậy, hắn đã sớm tính toán số mệnh quốc quân của cả ba nước, trong đó vận khí Trần Quốc là thịnh nhất, có khả năng xưng bá thiên hạ nhất, mà vận số của Đại Tề đã hết, nhưng mà nó lại chính là một quân cờ làm vướng chân con đường xưng bá thiên hạ của Trần Quốc, nhiều nhất là ba năm nữa, liền trở thành cát bụi trong loạn thế phân tranh này.
Nhưng mà vào đêm qua khi biết được thân phận của Chu công tử, hắn lại tính một quẻ, lại phát hiện số mệnh của vị hoàng đế Đại Tề này lại bị che lấp, tính không ra được.
Nghĩ đến đôi mắt sáng ngời của hoàng đế trẻ tuổi kia, nghĩ đến không biết hắn từ chỗ nào biết được danh hào " Nhất Tâm" của mình, Phong Nguyên lại tính thêm một quẻ, nhưng tay vừa mới cầm lấy đồng tiền lại dừng lại.
Thôi, quá tam ba bận, hắn tình tới lần thứ bốn đã là khác người, lại tính tiếp có thể sẽ không được chính xác nữa.
Nghĩ đến hoàng đế thiếu nhiên hai mắt sáng ngời, cùng vị phu nhân bộ dáng đoan trang hiền thục. Phong Nguyên khe khẽ thở dài, cũng không biết hai người này sau khi biết được hắn chính là Nhất Tâm sẽ có cảm tưởng thế nào, Nghĩ đến đây, hắn lại nhịn không được bói thêm một quẻ nữa, lần này người hắn tính chính là vị phu nhân kia.
Một lát sau, vậy mà trên quẻ lại tính ra: Hồng nhan họa thủy, có tướng mất nước.
Phong Nguyên ngạc nhiên nhìn, nghĩ đến bộ dáng vị phu nhân kia, tuy cực kì mỹ mạo, nhưng lại đoan trang hiền thục, liền lắc đầu lật đổ quẻ tượng, vuốt râu thở dài: " Xem ra hôm nay thật sự không nên mở quẻ, vậy cũng sai lệch quá nhiều rồi."
Trong lúc Phong Nguyên xem bói, Diêu Yến Yến thuốc đã hầm tốt ra chén, lại nướng thêm vài củ khoai lang đưa đến cho bệ hạ.
Bệ hạ ngày thường không kiên nhẫn nhất là mỗi lần uống thuốc, vì ngại khổ. Nhưng giờ phút này, nghĩ đến mặt mình đang bị sưng như cái đầu heo. Hắn không nói lời nào, liền bóp mũi uống hết.
Uống xong nước thuốc, lại nhanh chóng bẻ củ khoai lang nướng hầm hập lên ăn.
Diêu Yến Yến vừa ăn vừa nhìn hắn, thấy bệ hạ một tay vẫn cầm khay đan chắn mặt, một tay cầm lấy củ khoai lang nướng ăn đến vui vẻ, lại còn cười, trông rất sung sướng.
Mắt thấy bệ hạ đã ăn được hai củ, duỗi tay muốn lấy thêm củ thứ ba, nàng thầm nghĩ: Hiện tại chính là thời điểm đang lớn của bệ hạ, lượng cơm ăn càng lúc càng nhiều, chờ sau khi trở về lại cho người hầm xanh xương cho bệ hạ uống, có thể làm bệ hạ cao lớn hơn.
Nàng vậy mà không hề quên hùng tâm tráng chí của bệ hạ, muốn lớn lên phải cao lớn hơn Trần Thống lĩnh. Chỉ là đang suy nghĩ đến việc này, bỗng nhiên nghe được một tiếng " phốc" nhỏ. Lúc đầu nàng còn không phản ứng kịp, mãi cho đến khi mũi ngửi được một mùi thum thủm.
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bệ hạ, lại thấy bệ hạ thân thể cứng đờ đứng lên, cầm lấy cái khay đan cộp cộp cộp mà lui về phía sau vài bước, đứng ở một góc xa xa.
Diêu Yến Yến cười gượng một chút, sợ đả kích đế bệ hạ, đến mũi nàng cũng không dám che lại, chỉ nói: " Bệ hạ, người bị sao vậy?"
Diêu Yến Yến, mày có thể, mày có thể làm được bộ dáng mình chưa từng nghe thấy cái gì, cũng chưa ngửi được mùi gì!
Hoàng đế bệ hạ rúc ở một góc, một tay ôm bụng, một tay khác vẫn ngoan cường cầm khay đan che mặt, sau đó nhân lúc Diêu Yến Yến không chú ý, vèo một tiếng, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Diêu Yến Yến vội vàng đuổi theo sau, liền thấy bệ hạ vọt vào nhà xí.
Diêu Yến Yến:...
Đối với hoàng đế bệ hạ mà nói, hai ngày nay chính là hai ngày xui xẻo nhất đời hắn, hắn chẳng những ở trước mặt nàng biến thành một cái đầu heo xấu xí, hắn còn ở trước mặt nàng đánh rắm.
Hoàng đế bệ hạ ngồi xổm ở nhà xí, khóc không ra nước mắt mà nghĩ: Làm sao bây giờ? Bây giờ trẫm ở trong lòng ái phi, khẳng định không phải là phu quân hoàn mỹ nữa rồi!