Sáng sớm hôm sau, Phong Nguyên bắt mạch cho hoàng đế bệ hạ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, vô cùng suy yếu, sau đó lại viết ra mấy phương thuốc để cung nhân sắc thuốc cho bệ hạ dùng, rồi lại quay sang nhìn quý phi nương nương đang sốt ruột đứng ở một bên nói: " Nương nương không cần lo lắng, Long thể bệ hạ không có trở ngại, tĩnh dưỡng hai ngày sẽ tốt hơn."
Lúc này Diêu Yến Yến mới yên tâm đôi chút. Nàng ngồi ở bên người hoàng đế bệ hạ, sờ cái trán có chút lạnh của hắn, tự trách nói: " Bệ hạ, đều do thần thiếp, nếu không phải thần thiếp nói người uống sữa bò, người cũng sẽ không bị như vậy."
Hoàng đế bệ hạ do tiêu chảy kéo dài mà cúc hoa có chút ê ẩm, lại vẫn gắng gượng tinh thần an ủi ái phi: " Không liên quan gì tới nàng, là do trẫm tham công liều lĩnh, uống quá nhiều, mới bị như vậy."
Phong Nguyên ở bên cạnh nghe thấy được liền nói: " Nương nương không cần lo lắng, lần này bệ hạ bị tiêu chảy, cũng xem như có chỗ tốt."
Diêu Yến Yến nghi hoặc nhìn Phong Nguyên, tiêu chảy như thế này thì có lợi gì chứ??
Phong Nguyên lại nói, Bệ hạ nhiều năm qua không chú trọng ăn uống, đến nỗi trong cơ thể tích góp quá nhiều tạp chất, đem những tạp chất đó bài xuất ra ngoài, hơn nữa bệ hạ còn trẻ tuổi, chờ sau khi khôi phục, nhất định cơ thể sẽ tốt hơn trước đây.
Diêu Yến Yến nghe xong lời tiên sinh nói, cuối cùng cũng không còn khẩn trương nữa. Nàng chỉ lo cùng bệ hạ nói chuyện, cũng không chú ý Nhất Tâm tiên sinh đã rời đi từ lúc nào. Nhìn bệ hạ nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nàng đau lòng vô cùng, nàng ôm lấy tay bệ hạ, nói: " Bệ hạ, về sau người cũng đừng uống sữa bò nữa, không cao lớn cũng không sao, ở trong lòng thần thiếp, bệ hạ vĩnh viễn anh tuấn nhất, tốt nhất!"
Thân thể hoàng đế bệ hạ lúc này vô cùng suy yếu, cũng không còn như mấy ngày trước, ở trước mặt nàng cố bày ra khí thế của một đại nam tử, bây giờ nghe thấy nàng nói vậy, thanh âm hắn suy yếu hỏi: " Thật vậy ư?"
Diêu Yến Yến vội vàng gật đầu: " Đương nhiên là thật! Thật ra tuy rằng vóc dáng của bệ hạ so ra kém hơn đám người Trần thống lĩnh, nhưng cũng không tính là lùn, đám triều thần trong triều có được mấy người cao hơn bệ hạ. Bộ dáng hiện tại của bệ hạ rất tốt, thần thiếp thích nhất là bộ dáng này của bệ hạ, cao hay không cũng không quan hệ."
Nói xong, nàng nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của hắn, nhịn không được mà hôn hắn một ngụm an ủi.
Bởi vì hiện tại trên triều đình Lâm Nho Hải cùng Chương tể tướng đang chống chọi nhau, hoàng đế bệ hạ lại bị bệnh, bởi vậy hắn quyết định nghỉ ngơi mấy ngày, là Lâm Nho Hải xử lý triều chính. Mà mấy ngày nay, Diêu Yến Yến bởi vì tự trách nên dùng hết toàn lực chiếu cố bệ hạ, so với trước đây càng thêm ân cần, hiểu chuyện, giọng nói êm đềm, lời ngon tiếng ngọt chỉ cần nàng há mồm là tới, đem bệ hạ hầu hạ đến dễ chịu, sung sướng vô cùng.
Chẳng qua là đã qua ba ngày, rõ ràng Phong Nguyên nói rằng không có gì đáng ngại, mà hoàng đế bệ hạ vẫn luôn một mực suy yếu, làm nàng lo lắng đến không chịu nổi.
Mà hôm nay, bởi vì là cuối tháng, Diêu Yến Yến đã chấp chưởng phượng ấn nên phải đến kho bạc đối chiếu hóa đơn, sau đó còn phải sắp xếp, lo liệu cho chi tiêu của tháng tiếp theo, nàng liền trở nên bận rộn, nhưng trong lòng nàng vẫn còn đang vướng bận việc bệ hạ bị suy yếu, bận rộn suốt hai canh giờ, nàng liền quyết định đến giữa trưa sẽ đi tìm bệ hạ trước, cho bệ hạ uống thuốc, sau đó dỗ hắn ngủ.
Aiiii, bệ hạ vốn dĩ đã trở nên thành thục hơn rất nhiều, lần này bị bệnh lại dở chứng, trở nên ấu trĩ, yếu ớt hơn trước kia rất nhiều, mỗi ngày đều giống như một đứa trẻ, phải dỗ ngọt mới làm hắn cao hứng, Một tay xách theo hộp cháo cùng chút đồ ăn đi đến Tử thần điện, nàng vừa đi vừa nghĩ: Gần đây bệ hạ ăn uống không tốt, chỉ có thể ăn những thứ này, hy vọng bệ hạ sẽ nhanh chóng trở nên tốt hơn! Kỳ thật nếu không cao được thì cũng không sao! Thật sự nàng không hề ngại, đừng nói bệ hạ chỉ cao hơn nàng một chút, cho dù bệ hạ có lùn hơn nàng thì nàng vẫn sẽ yêu hắn! Rốt cuộc cái nàng thích ở hắn cũng không phải là chiều cao.
Khi Diêu Yến Yến đến Tử Thần điện, đại tổng quản nội thị là Cao công công đáng đứng ở cổng lớn, nàng liền cảm thấy kỳ quái, Cao công công phẩm cấp cao, cũng không phải chỉ là một tiểu thái giám, sao lại canh gác ở ngoài cửa?
Lo lắng quấy rầy bệ hạ, nàng thủ thế ý ngăn không cho Cao công công mở miệng.
Không biết tại sao Cao công công lại bày ra vẻ mặt đau khổ, hắn hỏi: " Nương nương, không phải người nói hôm nay rất bận, tới buổi trưa mới lại đây sao?"
Diêu Yến Yến một tay xách theo hộp đồ ăn thở dài: " Bổn cung không yên lòng bệ hạ, liền lại đây xem thử trước đã, ta lặng lẽ đi vào là được, ngươi không cần thông báo, để tránh quấy nhiễu bệ hạ."
Thấy Cao công công đau khổ gật đầu, rồi sau đó giúp nàng xốc lên màn lớn ngăn gió lạnh, Diêu Yến Yến hướng hắn gật đầu một cái, cất bước đi vào.
Vào đến Tử Thần điện không bao lâu, nàng liền biết vì sao Cao công công lại có biểu tình như vậy.
Chỉ thấy hoàng đế bệ hạ đã suy yếu mấy ngày nay, giờ phút này đang ngồi ở mép giường, cầm lấy chân gà nướng ăn uống thỏa thích, thoạt nhìn vô cùng sinh long hoạt hổ, không hề có nửa điểm suy yếu, vừa ăn còn vừa phát ra âm thanh tấm tắc khen ngợi. Chân gà nướng kia cũng cực kỳ thơm, nàng đứng xa xa ở bình phong bên ngoài còn ngửi được.
Sau đó, nàng còn nghe thấy bệ hạ nói: " Cố chiêu dung lẽ ra nên làm ngự trù, nàng ấy nấu ăn quá ngon!"
Nàng liếc nhìn một bãi hộp đồ ăn trước mặt bệ hạ. Mặt vô cảm nghĩ, a, thì ra bệ hạ ngày ngày " Không ăn nổi" là vì trước đó đã ăn rất nhiều món ngon mà Cố chiêu dung làm cho?
Nàng đứng bất động, nhìn chằm chằm bệ hạ, mãi cho đến khi bệ hạ ăn xong chân gà nướng, mới lặng lẽ lui về sau vài bước, sau đó giương giọng nói: " Bệ hạ, thần thiếp tới thăm người."
" Khụ khụ..." Hoàng đế bệ hạ hoảng sợ, thiếu chút nữa sặc, vội vàng đem đồ ăn còn dư trong miệng cùng tất cả mọi thứ ném hết vào hộp đồ ăn trước mặt, sau đó dùng chân đá chúng vào gầm giường, vì quá mức hoảng loạn, hai tay bóng nhẫy của hắn cũng chưa kịp lau, đã chui vào ổ chăn nằm.
Diêu Yến Yến chậm rì rì đi vào trong, vòng qua bình phong liền nhìn thấy hoàng đế bệ hạ cầm góc chăn lau lau miệng, sau đó nằm bất động, còn hơi hơi híp mắt làm bộ tinh thần hoảng hốt suy yếu các kiểu.
Trong lòng nàng nghẹn một cổ tức giận. Trên mặt vẫn vô cùng quan tâm nói: " Bệ hạ, thần thiếp vừa nghe thấy người ho khan, chẳng lẽ là bệnh tình trở nặng? Bệ hạ cứ từ từ thần thiếp cho người gọi ngự y ngay."
Ngự y mà tới không phải sẽ lộ sao? Hoàng đế bệ hạ vội vàng gọi nàng lại: " Ái phi, không cần, trẫm không sao."
Mày liễu nhíu lại, Diêu Yến Yến lo lắng nói: " Nhưng mà bệ hạ, mới vừa rồi người ho khan."
Ánh mắt hoàng đế bệ hạ dao động, nói: " Trẫm.... trẫm là bị nước miếng làm sặc."
" Thì ra là vậy!" Diêu Yến Yến nói: " Thế thì về sau bệ hạ càng phải cẩn thận mới được."
Nàng nói xong liền ngồi xuống mép giường, thuận tay đem hộp đò ăn đặt trên mép bàn con, nói với hắn: " Bệ hạ, người chắc là đói bụng rồi, mau uống cháo đi!"
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ vừa mới ăn xong chân gà nướng Cố chiêu dung làm, hiện tại hương vị thơm ngon ấy vẫn còn đọng trong miệng chưa tan hết đâu, sao còn xem trọng chén chán nhạt nhẽo thanh đạm này chứ?
Hắn nằm trên giường, lắc đầu, thanh âm vô cùng suy yếu: " Ái phi, trẫm không ăn uống gì hết, ăn không vô."
Nếu là hai ngày trước, khi nàng nghe xong lười này, nhất định sẽ vô cùng đau lòng, hận không thế từng thìa từng thìa đút cháo cho bệ hạ đáng thương uống.
Nhưng mà hiện tai sao...
Nàng thở dài, nói: " Nếu bệ hạ không ăn không uống, vậy quên đi. Nói vậy tối nay chắc người cũng sẽ không ăn uống gì nữa, vậy thì thần thiếp sẽ không tới nữa."
Ái phi không tới sao được? Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ vội vàng nói: " Ái phi, ngày đó trẫm bị tiêu chảy kéo dài cả một đêm, hiện tại mông vẫn còn đau, lại không có ăn uống, nếu nàng không tới nữa, trẫm càng không ăn nổi cái gì, chẳng lẽ không phải sẽ bị đói lả?"
A? Phải không? Thần thiếp nhìn thấy người ăn rất hăng đó! Trong lòng nàng đang âm thầm trợn trắng mắt.
Nàng nói: " Bệ hạ vì muốn cao lớn hơn, mà chịu khổ nhiều như vậy, không bằng về sau không cần tập luyện nữa, thần thiếp cảm thấy người bây giờ rất tốt."
Không được! Hoàng đế bệ hạ đối với việc trở nên cao lớn có chấp niệm rất mạnh. Ỷ vào " thân thể suy yếu", mấy ngày nay hắn ở trước mặt nàng đã có thói quen " tác oai tác quái", lúc này nghe xong lời nàng, ánh mắt liền u oán nhìn lại: " Đó là do khi ở Kỳ Lân Sơn, rõ ràng nàng đã nói, trẫm không đủ oai hùng, còn hy vọng trẫm có thể cao lớn hơn, còn có cả cơ bụng nữa."
Diêu Yến Yến lắc đầu nói: " Thần thiếp đã nói qua, hy vọng bệ hạ cao lớn, luyện ra được cơ bụng, nhưng không có nói người không
đủ oai hùng, bệ hạ, người cũng không thể oan uổng thần thiếp."
" Phải không?" Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên nổi hứng nhắc nợ cũ: " Trẫm còn nhớ rõ, đời trước ở trong cung, khi nàng mới gặp trẫm, ái phi đã ghét bỏ trẫm lớn lên lùn, còn nói trẫm là một thằng nhóc chưa trưởng thành."
Mười tám tuổi còn không phải chỉ là một thằng nhóc? Diêu Yến Yến thầm nghĩ: Được thôi bệ hạ, nếu nhà ngươi muốn lôi chuyện cũng ra, ta đây cũng lôi! Nàng giơ lên nắm đấm nhỏ, nhẹ nhàng gõ ngực bệ hạ một chút, sau đó âm thanh kiều mỵ nói: " Bệ hạ, người thật đáng ghét, còn bắt người ta phải đem lời trong lòng nói hết ra mới chịu sao? Được thôi, thần thiếp thừa nhận, lần đầu tiên ở trong cung nhìn thấy bệ hạ, lúc ấy, thần thiếp thật sự là coi thường người."
Hoàng đế bệ hạ đang còn vui rạo rực mà chờ nàng dỗ hắn, kết quả không ngờ tới, ái phi vậy mà nói lần đâu gặp mặt nàng chướng mắt hắn!
Không công bằng, lúc ấy trẫm lần đầu tiên gặp nàng chính là nhất kiến chung tình!
Diêu Yến Yến đếm trên đầu ngón tay, tiếp tục nói: " Ai kêu lúc đó bệ hạ ăn mặc quần áo của tiểu thái giám? Thần thiếp đang ngắm trăng còn tưởng là ai đó trà trộn vào hoàng cung trộm cắp kìa!"
Hoàng đế bệ hạ:....
Trẫm không phải! Trẫm không có! Nàng nói bậy! Đó là trẫm đang đi dò xét! Rõ ràng người đi trộm cắp là nàng!
Trong ngực hoàng đế bệ hạ buồn bực, cảm thấy bản thân quả thực là hít thở không thông.
Diêu Yến Yến giống như là không nhìn ra ánh mắt lên án của hoàng đế bệ hạ, nàng tiếp tục nói: " Lần thứ hai gặp mặt, bệ hạ người mặc hắc y triệu kiến thần thiếp, lúc ấy người không thèm nói lời nào, cứ dùng khuôn mặt lạnh băng mà nhìn chằm chằm thần thiếp, bộ dáng kia rất giống một sát thủ muốn lấy mạng thần thiếp, lúc ấy thần thiếp rất sợ hãi, cho rằng bởi vì lần đầu tiên gặp mặt đã đắc tội với bệ hạ, cho nên bệ hạ muốn giết người diệt khẩu kìa!"
Hoàng đế bệ hạ:...
Nàng nói bậy! Nhất định là nàng nhớ nhầm! Trẫm lúc ấy không hề lạnh băng như nàng nói, rõ ràng lúc ấy trẫm liếc mắt đưa tình với nàng!
Hoàng đế bệ hạ nghiêm mặt, có điểm tức giận.
Nhưng mà Diêu Yến Yến giống như không nhìn thấy, tiếp tục khai quật lịch sử để bôi đen bệ hạ, nàng nói: " Sau đó là lần đầu tiên thần thiếp thị tẩm, thần thiếp được đưa lên kiệu nâng đến tẩm cung của bệ hạ, tên thái giám chết bầm kia còn không cho thiếp ngồi lên giường, sống chết nói quy định trong cung là phi tần thị tẩm phải quỳ ở mép giường, thần thiếp ở nơi đó quỳ suốt một canh giờ, quỳ đến nỗi hai chân tê rần, quỳ tới nổi muốn ngủ luôn thì bệ hạ vẫn không tới, thần thiếp lúc ấy liền nghĩ, nhất định là trong lòng bệ hạ còn ghi hận mình, cho nên mới cố ý lăn lộn mình như vậy."
Diêu Yến Yến nói nói, sau đó liền vô cùng ủy khuất, nàng cũng không thèm nhìn hoàng đế bệ hạ, ủy khuất ba ba nói: " Sự tình phát sinh sau đó, càng làm cho thần thiếp khẳng định là bệ hạ đang muốn chỉnh thần thiếp. Đợi người lâu như vậy, thế mà vừa mới đến, bệ hạ chẳng những không thương tiếc thần thiếp, còn để thần thiếp tự mình đi qua, nhưng mà thần thiếp quỳ đến nỗi hay chân tê liệt, lại đau, khi đứng lên không cẩn thận ngã vào lòng bệ hạ, người lại mắng thần thiếp là hồ ly tinh, nói thần thiếp cố ý ngã vào trong lòng người!"
Hoàng đế bệ hạ cũng không biết việc này, vốn dĩ hắn đã bắt đầu rất đau lòng vì nàng quỳ lâu như vậy, kết quả nghe nàng nói tiếp, hoàng đế bệ hạ tức đối suýt nữa hộc máu!
Nàng nhớ lầm! Trẫm không có mắng nàng là hồ ly tinh, rõ ràng lúc ấy trẫm khen nàng, trẫm mới không có mắng nàng!
Nhưng không chờ hoàng đế bệ hạ mở miệng giải thích, nàng lại triệt để chặn họng hắn, cứ như vậy mà phun ra thêm một đống nữa: " Sau đó, bệ hạ bắt đầu thị tẩm thần thiếp, nhưng mà vẫn cố ý lăn lộn thần thiếp, thần thiếp ở trên giường đau đến muốn khóc, bệ hạ còn bắt thần thiếp phải trả lời có thoải mái hay không, thần thiếp lúc ấy còn nghĩ, bệ hạ thật sự là một tên biến thái!"
Hoàng đế bệ hạ lúc này thực sự nhịn không được nữa, nháy mắt đã quên bản thân vẫn đang là " người bệnh yếu ớt", đột nhiên ngồi dậy, lớn tiếng chứng minh sự trong sạch của mình, " Trẫm không có như vậy, nàng hiều lầm!" Có lẽ là bởi vì qua mức kích động, đến "ái phi" cũng không thềm kêu.
Diêu Yến Yến ngồi ở mép giường, mắt đào hoa liếc hắn một chút, ai oán nói: " Thần thiếp không hề hiểu lầm, thần thiếp nhớ rất rõ ràng. Bệ hạ nói thần thiếp hiểu lầm, vậy người nói xem, thần thiếp hiểu lầm chỗ nào?"
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, bắt đùng dùng bộ óc có trí nhớ tuyệt hảo, vạch trần chân tướng.
" Đầu tiên, nàng nói trẫm trộm cắp, trẫm mới không có! Là do trẫm bị thái hậu quản thúc đến không chịu nổi, mới giả trang làm thái giám chạy đi chơi, lúc ấy trẫm chạy đến Ngự Thiện Phòng, đã thấy nàng ăn vụng ở Ngự Thiện Phòng! Sau khi trẫm kêu lên phá đám nàng, nàng còn xông tới đè trẫm ở bên dưới, còn...còn bóp cằm trẫm, đùa giỡn trẫm!"
Nói đến cái này, mặt hoàng đế bệ hạ hơi hơi đỏ lên, nhưng là vì đang chứng minh sự trong sạch của mình, nên hắn không có tạm dừng, mà tiếp tục vạch trần chân tướng: " Thứ hai, lúc trẫm triệu kiến nàng, là do có người nói trẫm mặc hắc y đẹp nên trẫm vì nàng mới cởi long bào ra mà mặc hắc y, hơn nữa.... hơn nữa rõ ràng lúc ấy trẫm liếc mắt đưa tình với nàng, rõ ràng nàng chính là người không hiểu phong tình, chỉ lo ăn!"
Diêu Yến Yến cũng không nói lời nào, cứ như vậy khẽ mỉm cười nhìn hắn.
" Thứ ba!!" Hoàng đế bệ hạ dơ ba ngón tay ra, thập phần khẳng định nói: " Vì lúc ấy, để sủng hạnh nàng mà trẫm đã ngâm mình trong bồn tắm suốt một canh giờ, tắm rửa đến nỗi da cũng nhíu lại, trẫm không cố ý gây khó dễ cho nàng, đều là do tên thái giám kia sai! Trẫm cũng không hề mắng nàng là hồ ly tinh, trẫm... lúc ấy là trẫm nói đôi mắt nàng xinh đẹp, giống như mắt bạch hồ, đó là khen nàng."
" A? Là như vậy sao? Chẳng lẽ thần thiếp thật sự nhớ lầm?" Diêu Yến Yến ra vẻ kinh ngạc nhìn bệ hạ.
Chỉ thấy hoàng đế bệ hạ lạnh lùng hừ một chút, ngẩng đầu lên tiếp tục nói: " Thứ tư, để chuẩn bị cho hôm đó thị tẩm, trẫm đã xem qua rất nhiều sách, trẫm cũng đã làm đủ công khoá, nếu.... nếu lúc đó nàng bị đau như vậy, thì... thì cũng không phải do trẫm cố ý, nàng không được đổ oan cho trẫm!"
Diêu Yến Yến bưng kín miệng, lúc này thật sự kinh ngạc: " Bệ hạ, ý người là, lúc ấy là lần đầu thiên của người?"
Thao*! Trẫm lỡ miệng! Hoàng đế bệ hạ vội vàng ngậm miệng lại.
//* mẹ nó//
Diêu Yến Yến đứng lên, trái trái phải phải mà đáng giá bệ hạ, ánh mắt kia giống nhưng là đang xem một món trân bảo quý hiếm: " Chậc chậc chậc. thật là không nghĩ tới nha, đường đường là thiên tử của một quốc gia, trước khi gặp được thần thiếp, vậy mà vẫn là một xử nam, ha...."
Hoàng đế bệ hạ cảm thấy giống như mình đang bị xem thường, lập tức nói: " Mấy ngày tuyển phi là ngày dỗ của thân mẫu trẫm, lúc ấy tâm tình trẫm đương nhiên là không tốt, mới không sủng hạnh những nữ nhân đó, sau lại... sai đó lại gặp nàng ở Ngự Thiện Phòng, cho rằng nàng chỉ là một cung nữ, vì tìm nàng mới bị trì hoãn hai tháng." Nói đến cái này, hoàng đế bệ hạ như là đã tìm được một lý do tuyệt hảo, khẳng định nói: " Đúng vậy, chính là như vậy, đều là do nàng làm hại!"
Diêu Yến Yến nghẹn cười đến mức đau cả ngực, nàng tận lực ổn định thanh âm, nói: " Được được được, đều là thần thiếp sai, là đầu óc thần thiếp không tốt, nhớ lầm, bệ hạ yếu ớt như vậy, mà thần thiếp còn hiểu lầm bệ hạ, ngàn cái sai, vạn cái sai đều là thần thiếp sai. Cho nê, bệ hạ muốn thần thiếp phải chuộc lỗi như thế nào đây?"
Hoàng đế bệ hạ lúc này mới nhớ ra mình vẫn còn đang là người bệnh, hắn vộ vàng nằm xuống lại, khụ một tiếng, âm thanh thều thào phát ra: " Ái phi biết sai là được, trẫm cũng không cần nàng phải nhận lỗi, chỉ cần ái phi vẫn như lúc trước, thường xuyên lui tới, chiều cố trẫm thật tốt là được."
" A?" Diêu Yến Yến nghẹn cười, ngay lúc bệ hạ không chú ý, từ phía sau một cây cột tìm ra cây gậy trúc của bệ hạ, sau đó thò xuống giường, câu hộp đồ ăn kia ra, nhìn bệ hạ đang ngây người, nàng nói: " Nhưng mà trước đó, còn mời bệ hạ giải thích cho thiếp về cái này đã."
Hoàng đế bệ hạ.......