“ Phụ thân, kể từ ngày mai, Lâm Nho Hải sẽ thượng triều, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Bên trong đại sảnh phủ tể tướng, con trai của Chương tể tướng là Chương Thư Tề vô cùng lo âu.
Chương tể tướng lẳng lặng ngồi nhìn đứa con trai không có chút cố gắng nào, trong lòng buồn bực, hắn đặt mạnh chén trà xuống: “ Hoảng cái gì, cha ngươi còn chưa có chết đâu!”
Chương Thư Tề miễn cưỡng trấn định lại, chỉ nghe phụ thân lại nói: “ Người Diêu gia khi nào thì đến?”
Chương Thư Tề chắp tay nói: “ Ước chừng còn phải mười ngày nữa.”
Chương tể tướng nhíu mày: “ Lâu như vậy?”
Chương Thư Tề lại nói: “ Đã cho người đi thúc dục, chỉ là khoảng cách từ Liễu Châu đến kinh đô thật sự xa xôi, một nhà bọn họ lại ngồi xe ngựa, mà có thể tới nơi trong vòng hai mươi ngày cũng là nhanh rồi.”
Chương tể tướng nhíu mày thành một chữ xuyên 川 cũng chưa từng giãn ra, chợt nhớ tới chuyện gì, lão lại nói: “ Nàng kia thế nào rồi?”
Chương Thư Tề nhớ tới tướng mạo của người kia, mắt chợt lóe lên, nói tiếp: “ Đã an trí trong nội viện, mỗi ngày đều có thủ vệ canh giữ, phụ thân không cần lo lắng”. Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: “ Sau khi biết Triệu Xương bị bắt, nàng ta đã khóc rất nhiều. Nhìn rất là thương tâm.”
Chương tể tướng nghe vậy, mày nhíu càng chặt.
Sau khi Triệu Xương tìm được nàng kia, mấy ngày sau liền đưa tới phủ tể tướng, cũng nhờ vậy mà nàng ta may mắn không bị Vũ Lâm Quân phát hiện. Đây chính là một quân cờ quan trọng trong tay lão, trăm triệu lần không thể để xảy ra sơ xuất.
Chỉ là Triệu Xương… thật đáng tiếc…” Nếu không phải để phòng ngừa vạn nhất, không thể không từ trong cung lấy ra vào món chế thức của quý phi, cũng không đến mức mất một Triệu Xương như vậy.
Chương Thư Tề lập tức nói: “ Ý phụ thân là… Nghĩ biện pháp cứu Triệu Xương ra?”
Bởi vì liên quan đến hoàng thất, hiện tại Triệu Xương đang bị nhốt ở đại lao chùa Tông Chính, nếu như có người của bọn họ trong Hình Bộ*, thì bọn họ có thể làm được nhiều việc hơn.
//
Hình Bộ hay Bộ Hình là tên gọi của một cơ quan tổ chức nhà nước thời phong kiến tại một số quốc gia như Đông Á, Trung Quốc, Việt Nam, tương đương với bộ tư pháp ngày nay. Chức trách: thẩm định, xem xét tội danh và hình phạt. ( theo wikipedia)//Nghe vậy, ánh mắt Chương tể tướng đanh lại: “ Triệu Xương bị nhốt trong chùa Tông Chính, cũng không biết đã tiết lộ bao nhiêu tin tức. Người này…. Không thể giữ!’
Đối diện với ánh mắt rét lạnh của phụ thân, Chương Thư Tề chỉ cảm thấy một trận hàn ý chạy dọc sống lưng.
Đêm đó, cho dù gặp nghiêm hình tra tấn thì Triệu Xưng cũng không hề tiết lộ một chút tin tức nào liên quan đến phủ tể tướng, hắn nhìn những hắc y nhân đứng trước mặt mình, tức khắc lộ ra biểu cảm kinh hỉ: “ Các ngươi… các ngươi là người phủ tể tướng phải đến cứu ta?”
Tên sát thủ mặc hắc y rút thanh chủy thủ bên người ra, lạnh lùng nói: “ Là tới giết ngươi.”
…………
Trong hoàng cung Đại Tề.
Thời điểm Cố chiêu dung vỗ vỗ trán mình, âm thầm ảo não thì hai vợ chồng nhà kia bởi vì ăn quá nhiều làm bụng căng đến khó chịu, bắt đầu ở trong tẩm điện đi qua đi lại tản bộ tiêu thực.
Lúc sáng, Diêu Yến Yến bị kỹ thuật diễn của bệ hạ làm cảm động đến nước mắt rơi ào ào, sau khi biết mọi thứ đều là giả, nàng có chút tức giận. Nhưng mà lúc này, nàng đã đem chuyện đó ném ra sau đầu, chẳng còn nhớ chút nào. Lôi kéo bệ hạ ở trong tẩm điện đi qua đi lại, vừa đi vừa kể chuyện buổi sáng thái hậu nương nương đã trao phượng ấn vào tay nàng.
Diêu Yến Yến nhỏ giọng nói, ngoài cửa đã có Thanh Hồ và Lan Mộng Thi canh giữ nên nàng cũng không sợ có tai mắt bò lên trên cửa nghe lén.
“ Bệ hạ, có phượng ấn trong tay, thần thiếp liền có thể tra một lượt người ở trong cung, nếu phát hiện có người nào không thích hợp, cũng có đủ quyền lực trục xuất người đó ra khỏi cung, rồi chúng ta sẽ không cần phải lo lắng có tai mắt đem chuyện trong cung trình báo cho người bên ngoài!” Chỉ có trời mới thấu, vì sợ có người mật báo, mỗi ngày thương lượng bọn họ đều phải viết lên trên giấy, chỉ cần có chút tin tức, đọc xong liền phải thiêu hủy, hoàn toàn là dựa vào hoàng đế bệ hạ có trí nhớ hơn người chống đỡ, về sau chỉnh đốn xong hậu cung, thì sẽ không cần phải lo lắng cái này nữa.
Trước đây, mỗi lần hai người nói chuyện về sự tiến triển của mỗi bên, hoàng đế bệ hạ đề phát sầu, bởi vì bên hắn không thuận lợi như bên nàng, thông thường chuyện bên phía nàng đã hoàn thành xong, thì bên hắn lại không chút tiến triển, nhưng lần này không giống vậy, hoàng đế bệ hạ vỗ về bụng, ưỡn ngực, tự tin nói: “ Ái phi, trẫm đã hạ thánh chỉ phong Lâm Đại Nho làm hữu tể tướng, ngày mai là có thể nhìn thấy ông ấy vào triều sớm, Nhất Tâm tiên sinh còn dạy trẫm vài biện pháp, trẫm nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, hiện tại trong tay chúng ta có Vũ Lâm Quân, chờ sau khi đem Phượng Dương gả ra ngoài, lại có thêm Hộ Quốc tướng quân duy trì, lật đổ Chương tể tướng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Diêu Yến Yến tán thưởng một câu: “ Oa bệ hạ! Bên người tiến triển thật nhanh nha!” Ngay sau đó nàng lại lộ ra vài phần lo lắng: “ Thế nếu như Chương tể tướng bị chúng ta bức cho nóng nảy mà chó cùng rứt giậu thì sao?”
Hoàng đế bệ hạ dường như rất thích khả năng này xảy ra, hắn nói: “ Nhất Tâm tiên sinh nói, chúng ta chính là đang muốn hắn chó cùng rứt giậu, như thế chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ Chương tể tướng và vây cánh của lão, nếu không, cho dù trong tay trẫm có thiên quân vạn mã, giết mỗi Chương tể tướng thì vây cánh của hắn vẫn sẽ nấp ở chỗ tối chờ thời cơ mà hành động, vậy thì nó sẽ bất lợi đối với Đại Tề, đối với thanh danh của trẫm cũng không tốt.”
“ Bệ hạ anh minh!” Nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của bệ hạ, Diêu Yến Yến cười tán dương một câu. Nhưng sau khi khen xong lại thấy bệ hạ nhíu mày: “ Làm sao vậy?”
Hoàng đế bệ hạ không cao hứng nói: “ Ở chùa Tông Chính đã thẩm vấn Triệu Xương vài lần, hắn đều khẳng định bản thân và Lý quý phi có tư tình, nhất quyết không chịu nhận là hắn làm việc cho Chương tể tướng.” Sau khi sự việc phát sinh, Lý quý phi bị tước phong hào, giáng xuống làm việc ở Hoán Y Cục, người nhà Lý quý phi thì bị cắt chức lưu đày, một nhà Triệu Xương cũng không có kết cục tốt. Nghĩ đến tin tức chùa Tông Chính đưa qua, hoàng đế bệ hạ liền cảm thấy đau đầu, mắng: “ Cái lão già chết tiệt kia không biết tìm từ nơi nào được những người trung tâm như vậy!”
Diêu Yến Yến cũng nghĩ như vậy, vì cái gì, vì cái gì mà người tốt như bổn cung và bệ hạ, mà gian thần tặc tử như Chương tể tướng lại có thể có nhiều người dưới trung tâm như vậy.
Hoàng đế bệ hạ thở dài nói: “ Nói gì thì nói, dù sao tên Triệu Xương kia cũng chỉ là môn sinh của Chương lão đầu, ắt hẳn cũng tiếp xúc với không ít bí mật. Nếu mà hắn không nói thì thôi, qua mấy ngày nữa trực tiếp kéo ra ngoài chém, đỡ vướng bận,”
Nhưng Diêu Yến Yến vẫn cảm thấy việc Triệu Xương làm có chút cổ quái, liền nói: “ Nhất Tâm tiên sinh chưa nói gì sao?”
Hoàng đế bệ hạ nói: “ Có nói, hắn nói cho người âm thầm bảo vệ Triệu Xương, nói là sợ Chương tể tướng cho người tới giết người diệt khẩu. Trẫm đã phái Trần thống lĩnh đi.”
Diêu Yến Yến nhẹ nhàng thở ra, vậy thì tốt. Thấy bệ hạ vẫn cau mày, giống như là còn đang rầu rĩ về chuyện thiếu thủ hạ trung thành, Diêu Yến Yến liền nói: “ Mấy ngày nay, Lan Mộng Thi ở bên người thiếp học tập cũng không tồi, hiện giờ rất ra dáng một đại cung nữ. Bên kia bệ hạ thế nào, Lan Mộng Chinh vẫn nghe lời chứ?” Hiện tại người bọn họ dùng được không nhiều lắm, Lan Mộng Chinh chính là một trong số đó.
Nói đến Lan Mộng Chinh, bước chân hoàng đế bệ hạ liền chậm lại, gương mặt hơi phồng lên, thoạt nhìn có chút rối rắm, một tay hắn nắm lấy tay ái phi, một tay khác vẫn cứ vỗ về bụng như cũ, chậm rãi cất bước, hồn nhiên không phát hiện ra bộ dáng của mình lúc này cực kỳ giống một thai phụ.
Diêu Yến Yến nghẹn cười, cố ý không nhắc nhở bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ lại không phát hiện, trầm ngâm nói: “ Cái tên Lan Mộng Chinh này, giống như là giả vậy.”
Giả? Diêu Yến Yến không thể hiểu được mà nhìn bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ nói: “ Từ sau khi trẫm đem hắn đưa về kinh, đã kêu hắn luyện binh cho trẫm. Thế mà hắn nói với trẫm hắn sẽ không luyện binh!”
Diêu Yến Yến trợn tròn mắt: “ Không phải đời trước bệ hạ nói hắn dũng mãnh thiện chiến sao?”
“ Đúng vậy!” Hoàng đế bệ hạ cũng rất muốn há hốc mồm: “ Nhưng mà sao trẫm biết được hiện tại hắn lại không luyện binh cho trẫm?”
Diêu Yến Yến vuốt cằm nói: “ Bệ hạ, có thể là do Trần Quốc bên kia biết dạy dỗ người hay không? Cho nên vốn dĩ Lan Mộng Chinh không thể mang binh đánh giặc thì tới bên đó cũng có thể trở thành danh tướng?”
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, cảm thấy đây không phải là đang nói năng lực của hắn kém hơn so với hoàng đế Trần Quốc hay sao? Sao có thể như thế được! Hiện tại trẫm chính là nam tử đỉnh thiên lập địa, trẫm muốn cho ái phi cảm thấy mình chính là nam nhân duy nhất nàng có thể dựa vào! Trong đầu
xẹt qua những ngày tháng hai người cùng nhau trải qua ở Kỳ Lân Sơn, hoàng đế bệ hạ lại cao giọng nói: “ Lời này của ái phi sai rồi, nếu hoàng đế Trần Quốc thật sự có bản lĩnh như vậy, đã sớm ở quốc nội mà huấn luyện cường binh, cần gì phải đến Tề Quốc của chúng ta vơ vét nhân tài? Ái phi, như trẫm thấu, đời trước hắn là như vậy á…” Sau đó, hoàng đế bệ hạ liền đem suy đoán của bản thân nói ra.
Diêu Yến Yến nghe xong, ánh mắt sáng lên, nói: “ Ý của bệ hạ là, đời trước Lan gia chịu người hãm hại, ngoại trừ cả nhà Lan Mộng Chinh bị chết thảm, vì thế Lan Mộng Chinh vì tránh né đuổi giết đã chạy trốn tới Trần Quốc, gia nhập quân đội, vì để báo thù cho người nhà, hắn nỗ lực kiến công lập nghiệp, cuối cùng thông qua quân công mà trở thành một tướng quân? Đúng rồi! Huyện An Bình không phải là một trong những địa phương bị Lan Mộng Chinh đánh hạ sao?” Thật ra nàng cũng đã nghĩ đến điểm này, rốt cuộc thì bọn họ cũng là những người biết trước kịch bản, hơn nữa chỉ cần suy luận hợp lý, là có thể cẩn thận nghĩ ra được nhiều thứ. Nhưng từ trước đến nay hoàng đế bệ hạ lại lười biếng, hiếm khi chủ động động não, đương nhiên là nàng muốn duy trì điều này. Nàng ôm lấy cánh tay hắn, dựa đầu vào vai hắn, mềm mại nói: “ Bệ hạ, người thật giỏi, đến cả chuyện này cũng có thể nghĩ ra được, thần thiếp quả thực quá bội phục người rồi.”
Bị ái phi khen một hồi, hoàng đế bệ hạ tức khắc hưng phấn lên, hắn đắc ý nói: “ Trẫm thấy hoàng đế Trần Quốc hoàng đế kỳ thật cũng không có bản lĩnh gì, chỉ là nhặt được của hời thôi!” Nói xong, phát hiện ra nàng không nói chuyện, trong lòng hắn lộp bộp một chút, cảm thấy hình như vừa rồi mình quá đắc ý, không tốt lắm. Rốt cuộc bây giờ hắn đã quyết định làm một nam nhân thành thục, đương nhiên không thể giống như trước đây, được khen một chút liền vội vàng lên mặt, cái này cũng hơi không có khí khái của đại nam tử đi.
Vì thế hắn khụ một tiếng, nói: “ Lại nói, nhặt được của hời cũng là một loại bản lĩnh, tuy hiện tại Lan Mộng Chinh vẫn chưa có bản lĩnh gì, nhưng trẫm thấy được hắn là nhân tài có thể đào tạo, trở thành mãnh tướng cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Cho nên trẫm đã đem hắn giao cho Trần thống lĩnh, ý định là để cho hắn học tập binh thư thật tốt, học nhiều hơn là luyện võ.” Rốt cuộc thì Trần thống lĩnh cũng xuất thân từ võ tướng.
Thấy được hắn là nhân tài có thể đào tạo? Chắc là căn cứ vào ký ức đời trước mà nhìn ra đi? Diêu Yến cong môi cười, lại không dám vạch trần bệ hạ, chỉ khen nói: “ Bệ hạ đúng là có ánh mắt.”
“ Cái…” ‘đó là đương nhiên’ lời này nếu mà nói ra, vậy cũng quá không khiêm tốn! Hoàng đế bệ hạ nghĩ đến hiện tại mình đang muốn duy trì hình tượng, lập tức nuốt trở vào những lời nói muốn thoát ra vì quen miệng. Cúi đầu đối diện với ánh mắt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc của ái phi, hoàng đế bệ hạ khụ một tiếng, tiếp tục nói: “ Ái phi, nàng tiêu thực xong thì đi nghỉ ngơi đi. Trẫm muốn đi Noãn Các một chuyến, một canh giờ sau sẽ trở về.” Noãn Các ở bên cạnh Tử Thần điện, là nơi do tiên đế tu sửa, bên trong rộng rãi nhìn có vẻ trống trơn, nhưng thật ra hai bên tường giắt đầy các loại binh khí, nghe nói đó là nơi để luyện kiếm.
Diêu Yến Yến kì quái nói: “ Bệ hạ, người đến Noãn Các làm gì?”
Hoàng đế bệ hạ nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng lại chỉ có thể nhìn thoáng qua, hưng phấn trong mắt phai nhạt đi, rầu rĩ nói: “ Trẫm đi luyện tập để cao lớn hơn.” Nói xong, chu đáo ôm đỡ lấy nàng để nàng ngồi lên trên giường rồi mới xoay người ra khỏi tẩm điện.
Diêu Yến Yến ngơ ngác mà ngồi ở đó, mãi lúc sau mới hiểu được câu “ Luyện tập để cao lớn” là có ý gì.
Mãi đến khi bóng dáng bệ hạ biến mất ở phía sau bình phong, Diêu Yến Yến mới nằm ngã vào trên giường, nàng đắp lên mình chiếc chăn minh hoàng sắc, bắt đầu nghĩ phải làm như thế nào mới có thể trở nên cao lớn hơn. Mỗi người đều có một thể chất khác nhau, bây giờ rèn luyện thì tác dụng của nó đối với bệ hạ sẽ không quá lớn, hơn nữa canh xương hầm cũng uống nhiều đến như vậy, cũng không thấy hiệu quả mấy. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trở nên cao lớn đây?
Diêu Yến Yến nghĩ nghĩ, sau đó liền ở dưới ánh nến lay động mà ngủ mất.
Đêm nay, nàng lại mơ một giấc mộng kỳ quái.
Trong mộng, nàng đang ngồi ở trong một căn phòng kỳ quái, những dụng cụ trong phòng đều cực kỳ cao, có rất nhiều đồ vật kỳ quái nhưng lại vô cùng xinh đẹp, nàng vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một chiếc đèn lưu li phát sáng treo trên trần nhà, chiếc đèn kia vô cùng phức tạp và tinh mỹ, nàng chưa từng chứng kiến qua bất kỳ trân phẩm nào như vậy.
Nhưng mà trong giấc mộng này, nàng lại không cảm thấy ánh đèn này kỳ quái. Tiếp theo nàng liền nhìn thấy, trong mộng, nàng cầm lấy một chiếc hộp dài màu đen, ấn một cái, chiếc rương trước mặt liền bừng sáng, còn xuất hiện nhiều người đang cử động.
Diêu Yến Yến lắp bắp kinh hãi! Không đợi nàng phản ứng lại, đã thấy một nữ nhân có gương mặt mơ hồ, trong tay cầm một chiếc ly lưu li (
sứ) đựng bên trong là chất lỏng trắng thuần, đi tới nói với nàng: “ Bảo bối, mau đem sữa bò uống hết, uống xong sữa bò là có thể trở nên cao lớn rồi…”
Một giấc này, Diêu Yến Yến không biết nàng ngủ mất bao lâu, nàng ở trong mộng giống như là đi qua một thế giới quá mỹ lệ mà mình chưa bao giờ tưởng tượng nổi, tỉnh lại cảm thấy, đến ánh nến mỏng manh kia cũng quá xinh đẹp.
Nghĩ đến những gì nàng đã trải qua trong mộng, Diêu Yến Yến vội vàng kích động ngồi dậy, đem hoàng đế bệ hạ đang ngủ lay tỉnh.
“ Bệ hạ, bệ hạ, đừng ngủ nữa, ta mơ thấy thần tiên trên trời xuống báo mộng.”
Hoàng đế bệ hạ rèn luyện hơn một canh giờ, khi trở về thấy nàng đã ngủ, hắn cũng tắm gội xong thì tới nằm bên người nàng, vừa mệt vừa buồn ngủ, lại bị ái phi mạnh mẽ lay tỉnh, hai con mắt không mở ra nổi, hắn lẩm bẩm một câu: “ Ái phi đừng nghịch, trẫm buồn ngủ quá.”
Diêu Yến Yến nói: “ Bệ hạ, thần thiếp đã nghĩ ra biện pháp có thể giúp người nhanh chóng cao hơn.”
Cái gì! Hoàng đế bệ hạ đột nhiên mở mắt.
Diêu Yến Yến hưng phấn nói: “ Uống sữa bò! Chính là sữa bò! Thần tiên trong mộng đã nói với thần thiếp, uống sữa bò là có thể cao lớn hơn.
“ Sữa bò?” Hoàng đế bệ hạ nhăn mũi lại: “ Chỉ nghe nói qua người du mục uống sữa dê, trẫm chưa bao giờ nghe nói rằng sữa bò cũng có thể uống.”
Diêu Yến Yến: “ Là thần tiên báo mộng cho thần thiếp mà, nhất định có thể uống được.
Hai ngày sau, Ngự Thiện Phòng đem nấu sữa bò thật tốt rồi trình lên trên cho bệ hạ.
Tuy rằng bên trong có thả chút đồ khử tanh, còn bỏ thêm đường, nhưng mà bệ hạ là người chưa từng nếm thử sữa bò nhìn thấy, hương vị hình như vẫn có chút kỳ quái.
Ở trước ánh mắt chờ mong của ái phi, hắn đem chén sữa bò uống cạn, uống xong còn chép miệng một cái, cảm thấy hương vị có chút kỳ lạ, nhưng cũng không quá khó uống, nói chung là không phải không thể tiếp nhận.
Thấy hoàng đế bệ hạ uống xong, Diêu Yến Yến cười nói: “ Vậy là tốt rồi, bệ hạ, mỗi buổi sáng hằng ngày chúng ta đều uống một chén, đến tối lại uống thêm chén nữa, kiên trì lâu dài, nhất định sẽ có hiệu quả!’
Hoàng đế bệ hạ gật đầu. Sau khi hắn thượng triều xong, phê khoảng chừng một nửa tấu chương, bỗng nhiên nhớ tới thân thể cao lớn của Trần thống lĩnh, cảm thấy vị thần tiên trong giấc mộng của ái phi nếu đã nói sữa bò hữu dụng thì hắn uống nhiều một chút, chẳng phải hiệu quả sẽ càng mau?
Hết thảy đều là vì cao lớn!
Vì thế hắn cho người nấu nhiều sữa bò rồi dâng lên, uống sữa bò cả ngày, đến cơm trưa cũng chỉ uống sữa bò cho đỡ đói, sau khi thích ứng được loại hương vị kỳ quái kia, hoàng đế bệ hạ vậy mà lại cảm thấy sữa bò uống cũng khá tốt.
Sau đó, vào ban đêm, hoàng đế bệ hạ bởi vì uống quá nhiều sữa đường mà không chịu nổi, bị tiêu chảy, nguyên đêm….
- _-||