Lưng Tiết Mông ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đang lúc hắn không biết nên làm thế nào cho phải, một giọng nói quen thuộc vang lên kéo hắn về từ bờ vực sợ hãi, đó là giọng Khương Lam.
"Tìm được ông rồi."
Tiết Mông vừa kinh ngạc vừa sui sướng quay đầu lại, Khương Lam đang hướng về phía hắn đi tới, trong chớp mắt liền đến gần bên hắn.
Tiết Mông vội vàng đứng dậy, bức thiết muốn nói cho cậu biết tình hình quỷ dị vừa rồi, nhưng miệng đóng đóng mở mở, lại không có thanh âm nào phát ra.
Tiết Mông luống cuống đến chảy đầy mồ hôi, Khương Lam thì thong dong như đang tản bộ tiêu thực, cậu đến trước mặt hắn, giơ tay vỗ nhẹ lên trán hắn một cái, mỉm cười:
"Trở về đi, ngủ ngon."
Cả người Tiết Mông bỗng thấy nhẹ bẫng, thân thể như tự có ý thức mà đi về phía cánh cửa phòng ban nãy.
Mắt thấy Tiết Mông ngày càng xa, nụ cười bên môi tượng thần cũng dần biến đổi:
"Nhà ngươi là kẻ nào? Bất kính với thần, chính là tử tội."
Khương Lam chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười rộ lên đầy thần bí:
"..
Nói ra ta sợ dọa chết ngươi, thần nhỏ thần lớn mà ta từng ăn, không đến một trăm cũng có năm mươi."
"Nhãi ranh vô tri, ăn nói bừa bãi!"
Tượng thần nhấp môi, nét từ bi trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ác ý lạnh lẽo.
Hình ảnh các tín đồ vừa rồi còn quỳ đầy đất cũng bỗng chốc biến mất, tượng thần ngồi xếp bằng trên đài sen cũng chậm rãi đứng dậy, tay phải đặt trên đầu gối nâng lên, thế công mãnh liệt hướng về phía Khương Lam chộp tới.
Khương Lam không né tránh, tùy ý để bàn tay khổng lồ kia tóm lấy mình, đưa đến trước mặt tượng thần.
Tượng thần lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, trên mặt là nụ cười đắc ý pha lẫn ác ý.
Khương Lam nhìn nó, cũng cười rộ lên, hai mắt sáng lấp lánh như đang nhìn một tô thịt ba chỉ màu mỡ béo ngậy, miệng còn lẩm bẩm nói:
"Chỉ là một phân thân mà thôi, thủ tục không quy định không được ăn.
Mình giấu đi mà ăn, hẳn là không vấn đề gì.."
Tượng thần còn chưa kịp hiểu được kẻ xâm nhập cuồng vọng này đang lầm bầm cái gì, bỗng nhiên cảm nhận được bàn tay đang bắt lấy Khương Lam của mình bị thứ gì đó xé mở từ bên trong, thân thể Khương Lam đột ngột phình to ra, biến đổi, trong chớp mắt liền biến thành một con dị thú đen nhánh.
Thân như sói, sừng như trâu, răng hổ, móng ngựa, đuôi rồng, hai mắt đỏ tươi bình tĩnh nhìn nó, nhưng sâu trong đáy mắt là sự hưng phấn của kẻ chết đói lâu ngày nhìn thấy đồ ăn.
"Thao Thiết?"
Tượng thần kinh ngạc trừng lớn mắt, giọng nói vì sợ hãi mà có chút run rẩy yếu ớt, đáng tiếc không chờ nó kịp hối hận, Thao Thiết đã há to miệng, không chút do dự mà nuốt trọn nó vào bụng.
Khương Lam biến lại thành hình người, vuốt vuốt cái bụng hơi phình phình, mỹ mãn mà ợ to một cái.
Liếm môi đầy thèm thuồng, Khương Lam mơ hồ cảm thấy hương vị này dường như rất quen, giống như cậu đã từng ăn rồi vậy, nhưng nghĩ mãi lại nghĩ không ra là ăn ở đâu, rốt cuộc yêu, thần mà cậu từng ăn ở thời thượng cổ thật sự là quá nhiều nha.
Không