"Lại để nó trốn mất."
Trần Họa nghiến răng nghiến lợi, tâm trạng không quá tốt đẹp.
Ứng Kiệu dạo quanh tiệm một vòng, thấy trên giá còn vài xâu đá may mắn chưa kịp thủ tiêu, anh dùng khăn tay cầm lấy một chuỗi cẩn thận quan sát, nhận ra thứ này được làm từ cái gì xong, trên mặt hiện ra sự ghét bỏ ném lại chuỗi vòng lên giá.
"Chỉ để che giấu hành tung mà thôi, nó thật đúng là tàn nhẫn, với chính mình mà cũng hạ thủ được."
Trần Họa vốn dĩ tưởng thò tay cầm vòng, nghe vậy mới chợt nghĩ đến gì đó, ghê tởm nói:
"Dù cho thịt Thái Tuế[1] có thể tái sinh, nhưng tự cắt thịt của mình làm trang sức bán, con này quả là có một không hai đi?"
Thái Tuế, còn được gọi là nhục linh chi, là linh vật sinh ra nhờ linh khí trong thiên địa, phải mất chừng trăm năm mới có cơ duyên hình thành một gốc Thái Tuế, có thể hoạt tử nhân nhục bạch cốt[2].
Nhân công hiệu thần kỳ của nó, đây đều là thứ nhân tộc tự cổ chí kim khát khao có được, cho nên Thái Tuế có thể sống đến khi khai linh trí lại không bị phát hiện quả là lông phượng sừng lân.
Cũng bởi thế cho nên một khi Thái Tuế khai linh trí, bước lên con đường tu hành, sẽ cực kỳ được trời cao ưu ái.
Thứ mà hai người họ đuổi bắt là một cây Thái Tuế đã khai linh trí, chỉ tiếc nó lại không biết đi đường ngay, dùng hồn phách tế luyện, đạp lên mạng người để đăng tiên.
Mười mấy năm trước cây Thái Tuế này đã tham gia một vụ án ở thủ đô, để lại nợ máu chồng chất, chỉ là vận khí của nó quá tốt, năm lần bảy lượt đều chạy thoát.
Từ đó về sau, nó bắt đầu mai danh ẩn tích, chưa từng xuất hiện lại lần nào nữa.
Mãi cho đến tháng trước, khu Hàm Dương liên tiếp xảy ra ba vụ án mạng cực kỳ quỷ dị, không thể điều tra ra nguyên nhân chết.
Cục cảnh sát xin Cục Quản Lý Yêu Tộc tham gia hỗ trợ, Ứng Kiệu nhìn thấy hồ sơ được đưa lên, mới nghĩ tới cây Thái Tuế từng chạy thoát khỏi tay anh trước đây.
Anh đã từng trực diện đấu với Thái Tuế, cũng là người hiểu rõ nhất một cây Thái Tuế được vận may ưu ái khó chơi đến cỡ nào, chỉ là không ngờ lần này anh tự mình ra tay lại vẫn để nó đào tẩu.
Hơn nữa, nhìn xâu chuỗi trên giá, thịt Thái Tuế vốn có màu trắng sữa, nhưng cái này lại kèm theo từng dây tơ máu chuyển động bên trong, nói vậy nó hẳn là đã nuốt thêm không ít hồn phách, tu vi nâng lên một bậc.
"Đi về trước đã, ngày mai lại cho người đi truy tìm hơi thở của nó."
Vồ hụt một lần, sắc mặt Ứng Kiệu không được tốt lắm.
Trần Họa ngáp một cái rõ to, đi theo anh ra ngoài, trong miệng còn lải nhải nhắc anh không thể quên tính tiền ngoài giờ cho mình.
Ứng Kiệu không để ý đến hắn, bước chân bỗng nhiên khựng lại, trong đầu chợt nhớ tới gì đó.
Trần Họa khó hiểu hỏi:
"Sao thế?"
Ứng Kiệu