Tai Tang Du không nghe được tiếng gì khác ngoài tiếng tim đập kịch liệt.
Toàn bộ tầm nhìn đều bị người đàn ông trước mặt chiếm giữ.
Cô thích nhất là xoa... mái tóc ngắn màu đen mềm mại của Lam Khâm, có nếp mà lại tùy tiện nằm trên trán, làn da trắng, ngũ quan không thể chê vào đâu lộ ra đường nét sắc sảo. Anh trường thân ngọc lập (*) trong nắng ban mai, cao quý đĩnh đạc, không dám nhìn gần.
(*) Trường thân ngọc lập: ngày xưa được dùng để tả dáng người con gái thanh mảnh. Hiện tại thường được dùng để miêu ta dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ của người con trai.
Không còn dịu dàng, ôn nhu, thuần khiết như bình thường. Từ đầu đến chân anh đều toát ra loại hormone thuần túy có thể đốt cháy người ngay tại chỗ.
Tang Du cảm thấy choáng váng, rơi vào giang sơn được anh gây dựng.
Giang sơn này—— ngay trong đám đông, bên ngoài cửa lớn, anh không nói một lời, yên lặng cho cho cô một vùng đất xanh mát.
Hai tay Lam Khâm cầm một bó hoa, đưa tới trước mặt cô, chờ cô nhận lấy.
Tang Du nhìn rõ kính áp tròng màu đen trong mắt anh, cùng với chuỗi hạt màu xanh sẫm trên cổ tay, hốc mắt cuối cùng cũng đỏ lên, lồng ngực như có dung nham chảy qua, vừa nóng vừa đau.
"Đây là ai thế..."
"Là cháu trai bảo bối mà lão sư Tống nhắc đến sao? Nhìn xem anh ta đi ra từ chiếc xe kia! Chắc chắn đúng rồi!"
"Người được nói lúc trước là bao dưỡng Tang Du, hóa ra là tài xế của đại thiếu gia nhà người ta?"
"Tang Du làm chuyên gia dinh dưỡng cho anh ta à? Không nói đến cái gì khác, chỉ riêng việc mỗi ngày có thể nhìn gương mặt này thì đã quá hời rồi..."
"Cái gì mà chuyên gia dinh dưỡng! Không thấy người ta tự mình cầm hoa tới đón người sao?"
Những tiếng nghị luận ồn ào hỗn loạn bắt đầu từng chút một chen vào khoảng trống của nhịp tim.
"Lúc trước ai nói Tang Du làm bảo mẫu cho người ta thế? Việc này cũng quá mất mặt rồi đi!"
"Hâm mộ, ghen tị, hận thù cũng vô dụng, nhìn xem Tang Du người ta có bản lĩnh!"
"Dm, tôi mặc kệ những thứ khác, đẹp trai như vậy, chụp ảnh trước rồi nói——"
Hai chữ "Chụp ảnh" thốt ra, Tang Du bỗng bừng tỉnh, đón nhận ánh mắt dịu dàng vô tận của Lam Khâm, kìm nước mắt, muốn kéo tay anh rời đi.
Lúc này chú Trần tiến lên một bước, bình tĩnh tự nhiên nói những lời mà Lam Khâm đã dặn dò trước đó: "Tang tiểu thư, tiên sinh đến đây, cho dù cô không đồng ý thì ít nhất cũng đừng từ chối ngài ấy tới đón cô."
Nói xong một câu.
Vòng vây đang đứng xem lại yên lặng đến chết người.
Không, đồng, ý?
Ý là... Đại thiếu gia đang khổ tâm theo đuổi, Tang Du không những không bám lấy, mà còn đang suy xét, thậm chí có khả năng từ chối?
Từ Chân đứng gần Tang Du nhất, xem được nghe được rõ ràng nhất, khuôn mặt trang điểm tinh xảo chuyển từ trắng sang xanh, hàm răng cắn chặt đến mức cơ mặt nổi lên đầy dữ tợn.
Cô ta không mù, vị thiếu gia trước mắt này, tất cả trong mắt đều là Tang Du.
Tối hôm qua ở trong thang máy mấy hộ sĩ cùng chung kẻ địch với cô ta giờ đang trốn thẳng về phía sau, giữ khoảng cách với Từ Chân.
Khó trách lão sư Tống bảo vệ Tang Du như vậy, là do cháu trai bảo bối nhà mình khổ tâm theo đuổi người ta mãi còn chưa được!
Từ Chân đi khắp nơi nói bậy, việc này thật quá xấu hổ!
Vốn dĩ Tang Du muốn kìm nước mắt, nhưng cuối cùng lại không khống chế được, bất cứ lúc nào nước cũng có thể tràn ra khỏi hốc mắt.
Khâm Khâm sao lại phải làm như vậy...
Cô dùng sức cắn chặt môi, cảm nhận được có người thoát khỏi kinh ngạc, giơ điện thoại lên, cô vội vàng tiến lên nhận hoa của Lam Khâm, nắm tay anh rời đi.
Mấy người nhiều chuyện phía sau còn muốn đuổi theo để chụp hình.
Chú Trần đã được huấn luyện tốt liền duỗi tay ngăn cản.
Tang Du cúi đầu, nước mắt tự động tuôn ra, cô càng nắm chặt Lam Khâm, chạy một mạch tới bên cạnh xe, mở cửa ra, muốn che chở cho anh ngồi vào.
Lam Khâm hiếm khi không nghe lời, một tay ôm lấy vai cô, một tay che phía trên cửa xe, trước mắt bao người, giữ yên tư thế cúi người để cô lên xe trước.
Chờ đến khi cửa trái phải hoàn toàn được đóng chặt, tiếng ồn được ngăn cách ở bên ngoài, chỉ còn không gian riêng tư của hai người.
Tang Du xoay người, nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn anh.
Khí thế Lam Khâm dùng khi đối mặt người ngoài lập tức vô dụng, chân tay luống cuống cứng đờ ngồi tại chỗ, nhìn thấy cô rơi lệ, mắt cũng không dám chớp, trái tim như bị ai bóp chặt, khóe mắt cũng không nhịn được mà ửng hồng.
Anh...
Anh đã làm sai phải không...
Tiểu Ngư đang tức giận.
Lồng ngực của Lam Khâm trở nên ngột ngạt, hai tay ấn vào ghế ngồi, môi theo bản năng mở ra, lại mím chặt, cúi đầu tìm điện thoại để gõ chữ cho cô. Người anh đột nhiên cứng đờ, một bóng dáng mang theo mùi hương ngọt ngào thoang thoảng ngả vào người anh, hai mắt ướt nhòe nắm lấy cánh tay anh.
"Lam Khâm sao anh lại làm vậy chứ!"
Lam Khâm ngây người.
"Ai bảo anh đeo kính áp tròng? Ai bảo anh mang vòng hạt siết chặt cổ tay? Ai bảo anh kêu chú Trần nói như vậy? Nói cái gì mà theo đuổi tôi, tôi còn không đồng ý?"
Khuôn mặt Tang Du đỏ bừng, ngẩng đầu giận dữ nhìn anh: "Sao anh lại làm như vậy?"
Trong lòng Lam Khâm bị từng lời từng lời của cô làm cho chấn động.
Khuôn mặt dịu dàng đỏ ửng của cô gái đầy nước gần trong gang tấc, hô hấp của anh mạnh hơn một chút, không muốn chống lại cảm xúc của mình, chậm rãi giơ tay lên, dừng trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa an ủi.
Động tác của anh quá dịu dàng.
Cho dù không cần nói chuyện, không cần gõ chữ, nhưng trong nháy mắt, Tang Du đều hiểu tất cả.
Lam Khâm vẫn luôn nhớ tới tin đồn vớ vẩn cô phải chịu ở trung tâm hồi phục.
Cũng không phải giải quyết trên nhóm WeChat là đã kết thúc, cũng không phải bà nội lên tiếng là có thể bảo vệ cô vô ưu vô lo. Những vấn đề sau này sẽ phát sinh, có lẽ lúc đó cô còn chưa nghĩ đến thì Lam Khâm đã chuẩn bị trước thật tốt rồi.
Anh cố ý tới bảo vệ cô, làm người theo đuổi cô.
Dùng hành động của mình nâng cô lên cao, nói rõ ràng với tất cả những người mưu tính sau lưng cô rằng Tang Du phải được trân trọng.
Cô rất quý giá và đáng được mọi người coi trọng, che chở
Nước mắt Tang Du lại chảy xuống, cô cố gắng lau đi, nghẹn ngào nói: "Lam Khâm! Anh không thể làm như vậy! Anh phải... Anh phải xem xét tình hình một chút chứ!"
Đôi mắt đẹp như vậy, sao lại giấu đi?
Vết sẹo cũng không cần sợ người khác thấy.
Còn có việc theo đuổi cô...
Nếu thật sự là theo đuổi cô, làm sao cô có thể từ chối chứ?