Đôi tay thon dài siêu năng lực rơi vào mắt Tang Du lại thành siêu đẹp mắt.
Thời gian làm việc vào buổi sáng của Nghi Gia không nhiều, Tang Du dẫn Lam Khâm tay siêu đẹp, mặt siêu đẹp, dáng người cũng siêu đẹp đi theo, áp lực rất lớn.
Bất kể đi tới đâu cũng bị vô số ánh nhìn tập trung, kinh ngạc nhìn Lam Khâm, tiện thể nhìn sang cô, hơn phân nửa là trách móc.
Cũng không có cách nào, ai bảo có nhiều cô gái trẻ đến Nghi Gia vào lúc này chứ.
Tang Du cứ như thế đâm ra thành quen, không những thế còn sinh ra cảm giác cực kì kiêu ngạo.
Đùa chứ, Lam Tiểu Khâm được cô dẫn tới đây, nhắm mắt bám theo cô là được rồi.
Ai dám mơ tới!
Tang Du ưỡn ngực ngẩng đầu, còn cố ý dựa vào tay Lam Khâm, còn chưa đã nghiện, lại nhón chân xoa tóc anh, cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả được.
Lam Khâm quen bị người khác nhìn chăm chú, theo phản xạ cụp mắt xuống, ngoan ngoãn mặc cô xoa nắn.
Anh chưa bao giờ thoải mái lộ ra đôi mắt dị màu ra ngoài như vậy, nhưng có Tiểu Ngư ở bên cạnh khiến anh có tự tin hơn rất nhiều.
"Khâm Khâm, anh đừng nghĩ nhiều," Tang Du kịp thời phát hiện ra sự khó chịu của anh, che miệng lại khẽ nói: "Các cô ấy nhìn chằm chằm vào anh là do anh đẹp trai đó."
Nếu không tại sao phải dùng vẻ mặt không cam lòng nhìn cô chứ?
Lam Khâm cảm thấy an tâm, mím môi cười khẽ, gõ chữ cho cô: "Cô cảm thấy đẹp là đủ rồi."
Anh chỉ muốn Tang Du khẳng định...
Tang Du dứt khoát nắm tay Lam Khâm đi đến phía trước: "Đi—— bây giờ dẫn Lam Khâm đẹp nhất thế giới đi dạo phố!"
Tiến vào cửa hàng Nghi Gia, trước tiên đi qua khu dụng cụ nhà bếp, Lam Khâm thật sự mở ra được cánh cửa của thế giới mới, tò mò quan sát khắp nơi, thấy cái gì cũng muốn sờ.
"Tiểu Ngư, cái này để cô uống nước!"
Một bộ cốc có hoa văn được đặt vào trong xe đẩy.
"Tiểu Ngư, cái này dùng để đựng trà trái cây."
Ấm trà gốm sứ được để vào giỏ.
"Tiểu Ngư, cái đĩa đáng yêu quá, có thể đựng món tráng miệng, cô có thích không?"
Không nói lời nào để vào trong xe.
Thậm chí có khách hàng khác lấy một vài chiếc gối xinh xắn đi qua, nhưng lại không muốn mua nên tùy tiện để vào một góc. Lam Khâm cũng nhặt lên nhéo nhéo, nói với Tang Du, "Mềm thật—— Tiểu Ngư, cô thử xem."
Tang Du nhìn đủ rồi, lắc lắc anh: "Khâm Khâm, tỉnh táo lại đi, không thể mua hết được, chúng ta đến đây để mua cái bàn mà."
Lam Khâm chớp mắt nhìn cô, chậm rãi gõ chữ: "Nhưng nó rất đáng yêu."
Đều hợp với cô...
Tang Du bật cười lật xem, những thứ anh mua rõ ràng đều là những món đồ kinh điển năm nào Nghi Gia cũng bán, cũng không có gì đặc biệt mới mẻ...
Cô đang nghĩ, đột nhiên căng thẳng.
"Anh..." Cô nhìn anh: "Trước kia chưa từng tới sao?"
Lam Khâm lắc đầu "Tôi chưa bao giờ đi dạo phố..."
Trước năm mười sáu tuổi, anh ở nhà cũ của Lam gia, ngoại trừ việc được đưa ra ngoài để đi học thì anh cũng chỉ ở trong phòng nhỏ một mình. Chỉ có phong cảnh ven đường là quen thuộc, chi tiêu hằng ngày có người phụ trách đưa tới, anh lại không dám lộ đôi mắt nên không có cơ hội đi dạo phố.
Sau năm mười sáu tuổi, anh nằm trên giường bệnh hai năm, sau đó tự nhốt mình lại. Trừ việc lặng lẽ đi tìm cô thì từ sáng đến tối đều ở trong phòng, có chuyện gì bất đắc dĩ lắm mới ra ngoài. Càng không nói đến... loại việc đi dạo phố xa xỉ này.
Hôm nay, là lần đầu tiên của anh.
Tang Du thất thanh, trong cổ họng dâng lên chút khó chịu, cưng chiều vỗ vỗ cánh tay anh: "Mua mua mua, Khâm Khâm thích cái gì đều mua."
Cô lại vỗ vỗ vào túi xách: "Cả Nghi Gia tôi cũng mua được."
Nhưng mà cuối cùng khi thanh toán, cũng không mua quá nhiều, cô cũng không giành được cơ hội để thanh toán.
Lam Khâm không nỡ để Tang Du đẩy xe, nhưng xe đẩy quá nặng, anh không thể đẩy được bằng một tay, còn nếu đẩy bằng cả hai tay thì không thể... Ngẫu nhiên lơ đãng ôm cô một chút.
Không được.
Phải mua ít hơn.
Chú Trần vui vẻ giúp chuyển đồ lên cốp xe rồi chỉ vào trung tâm mua sắm bên cạnh: "Tang tiểu thư, cô có muốn dẫn tiên sinh đi dạo tiếp không? Cậu ấy chưa từng đi đâu cả."
Tang Du không chút do dự.
Đương nhiên là muốn.
Hầm gara của Nghi Gia nối liền với tầng trệt của trung tâm thương mại, tình cờ đi qua khu ăn uống thì cũng đã gần bữa trưa. Dòng người đổ về các nhà hàng lớn dần dần trở nên động nghẹt, có nhiều mùi thơm bay ra, các loại món tráng miệng và trà sữa trưng bày ở tủ kính trong suốt ngập tràn lối đi càng trở nên hấp dẫn.
Đối mặt với tình huống này, Lam Khâm chỉ có thể kéo nhẹ cổ tay áo Tang Du.
Đều... Muốn ăn.
Nhưng lại đều... Không thể ăn.
Ánh mắt ướt át của anh hiện vẻ trông mong nhìn chằm chằm Tang Du, trong con ngươi xinh đẹp chỉ có một chữ: "Thèm."
Tang Du vừa buồn cười lại vừa đau lòng, vỗ về an ủi anh: "Anh nhìn xem, thích cái gì thì nhớ kĩ, đợi đến khi dạ dày của anh khỏe hơn, tôi cũng làm cho anh ăn."
Lam Khâm gật đầu thật mạnh, lấy điện thoại ra chụp ảnh từng nhà hàng.
Máy ảnh quay tới quay lui, lại vô tình dừng trên người Tang Du, tách tách, chụp được ảnh cô.
Lam Khâm chụp lén vài tấm, cảm thấy hài lòng rồi mới đổi sang WeChat, "Tiểu Ngư, tôi muốn mua trà sữa cho cô."
Tang Du kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Rất nhiều người đang uống" Lam Khâm nhìn xung quanh: "Nên cũng muốn mua cho cô."
Năm phút sau, Lam Khâm dựa vào trí tưởng tượng phong phú, từ rất nhiều danh mục trong menu chọn ra trà sữa pudding đậu đỏ mà anh cho là uống ngon nhất, cắm ống hút vào đưa cho Tang Du.
Tang Du uống một ngụm, đối mặt với ánh mắt lấp lánh của anh, bỗng nhiên sống mũi cay cay.
Trong ghi chú của cô có ghi thêm Khâm Khâm thích trà sữa pudding đậu đỏ, sau này nhất định phải làm cho anh uống.
Thang cuốn tự động bên cạnh có sơ đồ phân bố tầng của trung tâm mua sắm.
Lam Khâm nhìn kỹ, chỉ xuống lầu ba.
Lầu ba là tầng bán quần áo nữ.
Tang Du đáp ứng tất cả yêu cầu của Lam Khâm. Chỉ cần anh nói muốn đi đâu thì cô nhất định sẽ đi cùng anh. Nhưng tới lầu ba rồi cô mới phát hiện, vấn đề cũng không đơn giản như vậy.
Khâm Khâm có tiềm năng cuồng mua sắm!
Thấy chiếc váy nào đẹp liền so lên người cô, ánh mắt còn vô cùng tốt, chọn cái nào cũng hợp với cô.
Tang Du vừa lật bảng giá lên liền buồn bực.
Giá cả như này... Muốn giết người sao?
Sau đó cô quyết định chơi xấu, không chịu đi vào cửa hàng, Lam Khâm mím môi, trong mắt hiện ra chút mất mát.
Tang Du kiên nhẫn giải thích cho anh: "Khâm Khâm, anh không thể xúc động mà tiêu tiền hoang phí được. Anh xem cái thứ nhất, sợi quá mỏng, không an toàn."
Lam Khâm ngập ngừng gật đầu.
"Cái thứ hai này, màu sắc hơi hoa mỹ, tôi không thích."
Lam Khâm cúi đầu.
Tang Du mang chỗ váy vóc vừa rồi ra nhất quyết bới lông tìm vết, lời nói đanh thép, cực kì thành khẩn, Lam Khâm vẫn không nhụt chí, dẫn cô tiếp tục đi dạo.
Vòng qua một chỗ rẽ, Tang Du ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển quen thuộc.
Giá rẻ, không đắt, tình yêu của cô! Cuối cùng cũng có thứ cô mua nổi!
Tang Du phấn khích kéo Lam Khâm đi, liếc mắt