Đợi mọi người đều ngồi xuống, tôi ngồi cạnh tán ngẫu không đầu không đuôi, nhưng bầu không khí vẫn có chút căng thẳng, Hàn Đông chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Tân, Tiểu Tân mặc kệ hắn, vẫn vờ vịt nhìn Tử Hoành với ánh mắt đong đầy tình cảm, nét mặt ấy của nàng suýt khiến tôi ói ra máu, phỏng chừng Tiểu Ngoại cũng không khá hơn chút nào, em nó cứ chốc lại nốc ngụm nước lớn vào bụng.
Tôi nói để tôi đi nấu cơm, Tiểu Ngoại cũng muốn đi theo giúp đỡ, để lại ba người bọn họ trong phòng khách, hai đứa khoác vai khoác cổ xông vào phòng bếp, vừa vào đến cửa bếp đã vội vàng đóng cửa lại, Tiểu Ngoại thở không ra hơi: "Ôi mẹ ơi, không ngờ chị Tiểu Tân lại có chiêu như vậy, ôi vãi, trước giờ xem nhẹ chị ấy rồi, chị xem em họ của em bị doạ sợ đến mức tay đổ mồ hôi lạnh như suối."
Tôi cố nín cười, thì thầm với con bé: "Sao biết tay Tử Hoành đổ mồ hôi lạnh? Nhìn thấy à?"
Tiểu Ngoại chắc chắn rằng: "Em họ em cứ căng thẳng là tay sẽ đổ mồ hôi lạnh, chị không nhìn thấy bàn tay được hắn giấu sau lưng cứ chùi lên quần áo hả? À, chị ở đối diện nên không nhìn thấy, em ngồi ngay bên cạnh nên tầm nhìn sinh động lắm."
Tôi gãi đầu: "Ồ, bàn tay hắn đặt sau lưng đó, không có ôm Tiểu Tân đấy chứ?"
"Ôm cái khỉ ấy, chỉ giả vờ ôm thôi, đến chạm còn chẳng dám chạm, em đã cảnh báo hắn không được đụng chạm linh tinh rồi."
"Ồ, ra vậy, này, theo dõi bọn họ đang làm gì đi."
Tôi cẩn thận hé mở cánh cửa, vừa hay nhìn thấy ba người họ, Tiểu Ngoại đi tới khom lưng ngồi xổm bên cạnh tôi, cũng ti hí nhìn qua khe cửa, hai đứa tôi, một cái đầu bên trên một cái đầu bên dưới kỳ quặc theo dõi ba người họ diễn kịch.
Hàn Đông hỏi Tử Hoành: "Hai người quen nhau được bao lâu rồi?"
Tử Hoành chỉ cười mà không đáp, hỏi ngược lại Tiểu Tân: "Chúng ta quen nhau được bao lâu rồi?"
Tiểu Tân giơ hai ngón tay ra đung đưa trước mặt, Tử Hoành chỉ vào hai đầu ngón tay ấy, nói với Hàn Đông: "Chúng tôi đã quen được lâu bằng này."
Tiểu Ngoại thì thầm vào tai tôi: "Hai ngón tay, ồ, vừa hay quen nhau được hai tiếng."
Hàn Đông hiểu nhầm: "Hai năm rồi sao? Trước giờ tôi không nghe thấy Tiểu Tân nhắc gì tới cậu."
Tư Hoành nở nụ cười bình dị gần gũi: "Vậy sao? Haha, nhưng tôi hay nghe cô ấy kể về cậu lắm."
Hàn Đông có chút bối rối: "Ha ha, vậy à, ha ha."
Tử Hoành ngày càng nhập vai: "Đúng vậy, Tiểu Tân nói cậu chăm sóc cô ấy rất tốt, tôi phải cảm ơn cậu mới được, cảm ơn cậu vì đã chăm sóc Tiểu Tân trong khoảng thời gian tôi không ở đây."
Tiểu Tân rất tự nhiên, nàng chỉ cười bẽn lẽn mà không nói câu nào, chỉ chăm chú nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ nói chuyện.
Hàn Đông lại hỏi: "Thế...!trước kia cậu làm việc ở đâu?"
Tử Hoành không cần nghĩ mà thẳng thắn đáp: "Ai Cập."
"Vãi đạn" Tiểu Ngoại thầm thì: "Tên nhóc đó có biết hai chữ Ai Cập viết như thế nào không? Mà lại dám nói là Ai Cập, này, thấy em họ em mạnh miệng chưa?"
Tôi gật đầu: "Đúng là mạnh miệng, chị còn chưa đến Ai Cập bao giờ."
Tiểu Ngoại sờ cái cằm: "Ồ, em đã biết tại sao hắn nói Ai Cập rồi."
"Vì sao?"
Tiểu Ngoại cộc đầu em nó vào tôi: "Vừa ai (bi ai) vừa cấp (khẩn cấp), chắc chắn là Ai Cập rồi!"
"Haha, cũng có lý."
"May mà hắn không nói là Luân Đôn."
Tôi khó hiểu: "Luân Đôn thì sao?"
"Nói Luân Đôn chứng tỏ hắn căng thẳng đến mức muốn đi vệ sinh."
"Thật sao?"
"Ôi, xem tiếp đi xem tiếp đi."
Thấy Hàn Đông rốt cuộc cũng uống ngụm nước, rồi lại nhìn chằm chằm Tử Hoành: "Có vẻ như cậu còn trẻ nhỉ."
Tử Hoành cười: "Haha, đúng vậy, tôi cũng sầu lắm, không hiểu sao lại có gương mặt baby như thế, rõ ràng sắp 30 đến nơi mà nhìn vẫn như trai 17-18."
Tiểu Ngoại giật giật dây thần kinh trên đầu: "Thôi rồi chị Dưởng, em muốn nôn."
Tôi giữ chặt cái đầu em nó: "Chị cũng thế, hai ta nhịn đi."
Tiểu Tân che miệng lại, rõ ràng nàng đang nhịn cười, Hàn Đông lại cứng họng, nhưng sắc mặt không có chút thay đổi: "Vậy thì...!cậu chủ yếu làm nghề gì?"
Tử Hoành rất thông minh mà trả lời hai chữ: "Kinh doanh."
Tiểu Tân không thể giữ im lặng thêm nữa: "Haha, hai người một hỏi một đáp buồn cười thật đấy."
Đôi mắt Hàn Đông nhìn Tiểu Tân luôn đảo quanh cổ nàng, tôi chợt nhớ ra trên cổ Tiểu Tân vẫn còn dấu yêu mà tôi để lại hôm qua khi hai đứa thân mật nồng nhiệt.
Tiểu Tân hiển nhiên cũng nhận ra điều này, nàng giả vờ vô tình vuốt mái tóc xuống, những lọn tóc hơi xoăn của nàng vừa hay che đi những "quả dâu" hồng hào đỏ mọng, nàng đang định nói thì chuông cửa vang lên, Tiểu Tân và Tử Hoành đồng thời đứng dậy đi ra mở cửa, động tác của hai người coi như có chút ăn ý, Tử Hoành làm bộ làm tịch ngọt ngào bảo Tiểu Tân ngồi xuống: "Để anh ra mở cửa."
Tiểu Tân cười xinh xắn dễ thương với Tử Hoành, làm tôi nhìn đến mức bốc hoả, cô nàng rất ít khi cười với tôi như vậy.
Lại nhìn sang Hàn Đông, thấy hắn cũng đang nhóm lửa tách tách trong đôi mắt.
Là Lão K, hắn ngơ ngác khi nhìn thấy Tử Hoành: "Tôi...!đến nhầm nhà à?"
Tiểu Tân bước tới khoác tay Tử Hoành: "Không nhầm, he he, vào đi."
Lão K bối rối nhìn Tiểu Tân và Tử Hoành, tôi chợt nhận ra còn chưa nói cho Lão K biết hôm nay có tiết mục gì, tôi hoảng sợ ngã lên người Tiểu Ngoại đang khom lưng bên dưới, Tiểu Ngoại không chống đỡ được áp lực này nên ngã sóng soài xuống sàn nhà và đặt lên đó một nụ hôn chắc nịch, cánh cửa bếp bật mở ra, tôi ngã đè lên Tiểu Ngoại, Tiểu Ngoại nằm đè xuống nền nhà, cả hai đứa đều đau đớn kêu la oai oái.
Ba người họn họ thấy thế bèn chạy đến xem tình hình tôi và Tiểu Ngoại, đợi chúng tôi kêu la đã đời, Tiểu Ngoại hét lên đau khổ: "Con mẹ nhà chị, mau đứng dậy!"
Tôi nhếch nhác đứng dậy, Tiểu Ngoại kiểm tra xem hai cái răng cửa của con bé liệu có còn đó không: "Đậu—-mé! Cuối cùng em cũng hiểu được thế nào là không có gì quý bằng sức khoẻ sinh mệnh, ặc, chảy máu rồi đây này!"
Đúng vậy, trên môi Tiểu Ngoại bị tróc hẳn một lớp da rươm rướm những giọt máu tươi, Tiểu Tân đến gần kiểm tra