Cũng may là sự kiện quảng bá bộ sưu tập kia đã hoàn thành rồi. Nếu Trương Chiến gọi điện sớm một chút thì có lẽ Vân Ninh sớm đã không đứng dậy nổi.
Mấy ngày hôm sau người cô nặng trĩu như đá đè, nặng trịch ở trên giường. Thức ăn cứ đưa đến miệng thì không chịu nổi nữa nôn thốc nôn tháo. Cả người mềm nhũn, vô lực. Có phải đây là nghiệp do cô đã hại người nên như vậy không?...
"Có phải tối hôm qua em đã ăn nhầm thứ gì rồi không?" - Hà Hải Đông lo lắng vuốt vuốt mái tóc mềm của cô - "Hay chúng ta đi bệnh viện đi. Em thế này, tôi làm sao bỏ mặc em đi làm được đây chứ?".
"Em không sao đâu... Nhưng em không muốn ở một mình chút nào. Chú ở nhà với em một ngày đi có được không?".
Cô hiểu quá rõ tại sao mình bị thế này... Quả báo!
Hà Hải Đông thấy cô rất lạ.
Kể từ đêm qua về là đã bắt đầu li bì, sợ hãi, trằn trọc dính chặt lấy anh. Anh phải ôm lấy cô, kể chuyện mãi thì Vân Ninh mới chịu chìm vào trong giấc ngủ. Cô không hề đến kỳ, vật phẩm phụ nữ trong phòng vệ sinh đều còn nguyên. Anh kiểm tra điện thoại thì thấy một cuộc gọi video với Trương Chiến kéo dài hơn mười lăm phút.
Bọn họ đã nói gì với nhau? Còn phải nhìn mặt?
"Lỡ em bị ngộ độc thì phải làm sao? Dương Vân Ninh, em nghe lời đi có được không? Chỉ cần đi bệnh viện chút thôi là sẽ khoẻ".
Cô quàng tay ôm lấy anh, nhõng nhẽo.
"Không đâu. Em không muốn đi bệnh viện đâu. Em ghét bệnh viện nhất!".
Hà Hải Đông phì cười trước hoàn cảnh hiện giờ của bọn họ.
"Tiểu Ninh, em thật sự coi tôi là bố em à? Đêm qua thì bắt kể truyện cổ tích cả đêm, sáng sớm thì làm nũng. Ngay cả Lạc Lạc cũng chưa từng nhận được phúc lợi lớn như em đâu đấy!".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thì sao nào?!" - Cô trề môi - "Không phải chú thật sự đã từng làm bố em mấy năm đó thôi!".
"Bây giờ không phải nữa. Em bớt giở cái tính khí trẻ con đó ra với tôi đi".
Cô không phục, nhào vào lòng anh dính như keo dán sắt. Anh thở dài.
"Đi nào bé con. Đi khám một chút rồi bố thưởng snack cho em ăn có được không?".
Giờ thì đến lượt Vân Ninh cười khùng khục. Đầu cô lại choáng váng ê ẩm đau.
Đúng lúc cô định nhận lời đồng ý đi bệnh viện với Hà Hải Đông thì đột nhiên Hà phu nhân đẩy cửa bước vào. Không hiểu sao mà trông bà vô cùng vui vẻ, bưng tô súp vào cho cô.
"Mẹ, không cần đâu..." - Hà Hải Đông nhíu mày - "Vân Ninh đã nôn cả sáng nay rồi. Cho dù mẹ có ép thì cô ấy cũng không ăn nổi nữa!".
"Mày thì biết cái gì?!" - Hà phu nhân phát cáu mắng vào mặt thằng con, rồi lập tức cười hiền hoà hướng về phía Vân Ninh - "Tiểu Ninh, đây là đồ ăn mẹ nấu. Con có thể ăn thử một miếng có được không?".
Vân Ninh giờ chỉ cần nghĩ đến đồ ăn thôi là cơ thể liền phát sinh ra một loại phản ứng đào thải. Miệng cô vừa chua vừa đắng.
Hà phu nhân lại quá sức nhiệt tình, bà ngồi xuống, đem bát canh súp lên đưa trước mặt Vân Ninh. Trông thấy vẻ mặt hào hứng của Hà phu nhân, cô cũng rất ngại từ chối, đành miễn cưỡng nhận lấy.
Kết quả không tệ như cô nghĩ. Thật sự không sao nữa rồi.
"Mẹ! Con ăn được rồi này..." - Cô reo lên vui mừng - "Không bị nôn nữa".
Hà phu nhân chỉ mỉm cười điềm đạm với cô. Trong đầu bà có suy nghĩ sâu xa mà cả hai người kia đều không cách nào hiểu được.
"Bà chủ! Bà chủ...".
Một cô hầu từ bên dưới nhà xông vào phòng khiến cả ba người ngồi trong đều giật mình.
"Có chuyện gì thế? Cháy nhà hay sao mà phải chạy như vậy?".
"Dạ... Cô Lạc Lạc đang ở bên dưới nhà, nhất quyết đòi gặp Hà tổng. Người hầu ngăn không cho cô ấy vào liền bị cô ấy làm loạn đến rối tung cả lên...".
Hà phu nhân chán chường.
"Tôi thuê mấy người làm gì vậy hả? Chục vệ sĩ mà không cản được một nhãi ranh hay sao?".
"Không... không phải đâu ạ... Do... do cô Lạc là... con của Hà tổng nên chúng tôi không dám..." - Cô hầu lắp bắp.
"Con?! Con cái gì ở đây nữa chứ? Cô nhớ nhầm rồi ư? Hà Lạc Lạc chẳng có một chút liên quan gì đến chúng tôi cả!".
Vân Ninh nghiêng đầu, thấy mi mắt Hà Hải Đông hơi hạ xuống, có chút bần thần suy tư. Cô biết anh đang lo lắng cho Lạc Lạc.
Tình cảm bố con suốt bao nhiêu năm qua cũng không thể nói đứt là đứt được.
"Bố! Bố!" - Có tiếng rầm rập từ bên ngoài vọng vào. Hà Lạc Lạc chạy nhào vào, đã náo đến tận đây. Cô ta gào thét - "Bố! Bố! Tôi muốn gặp bố! Tôi muốn gặp bố!".
Hà Lạc Lạc ngã nhào ra đất. Hà Hải Đông đã định nhổm người, nhưng liếc thấy Vân Ninh đang nhìn, anh lại từ từ ngồi xuống. Hà phu nhân thấy khó chịu vô cùng. Làm thế nào cả một đám vệ sĩ lại đi đuổi theo một đứa con gái?
Hà Lạc Lạc tìm thấy Hà Hải Đông, không ngừng gào thét.
"Bố! Bố! Mẹ đã biến mất rồi!" - Cô ta oà khóc - "Mẹ mất tích rồi! Bố đi kiếm mẹ đi có được không?".
Vốn dĩ tình cảm giữa Hà Lạc Lạc và Hồ Tiểu Diệp không tốt đến thế, nhưng mà từ lúc bị đuổi khỏi nhà họ Hà, Hà Lạc Lạc chơi vơi không có bất cứ nơi nào để đi. Cô đã phải đến sống với Hồ Tiểu Diệp. Nói cách khác thì Hà Lạc Lạc đều đang sống dựa vào bà