Qua ngày thứ hai, thấy đỡ hơn rồi, cô mới tiếp tục đi làm. Hà Hải Đông vẫn không yên tâm về cô lắm. Trên xe, cô nhận được tin nhắn gì đó mà mặt mũi trắng bệch đi, khó coi vô cùng. Anh hận mình đã không gắn chip vào để theo dõi cô cho sát sao.
"Ai nhắn cho em vậy?".
"Không có gì!".
Mắt anh loé lên. Một khi cô đã nói như thế thì chỉ có thể là Trương Chiến, cô vẫn còn dây dưa không rõ với hắn ta?
"Hay tôi chuyển xuống cùng làm việc với em nhé? Em vẫn chưa khoẻ hẳn mà đúng không?".
"Ừm... em còn hơi choáng... nhưng chú không cần làm vậy đâu. Em tự lo được cho bản thân mà!".
Vân Ninh không dám nói cho anh biết.
Thực tế ban nãy cô nhận được tin nhắn của Trương Chiến. Hắn muốn hẹn cô ra ngoài gặp mặt. Vân Ninh rất bất an.
Sau những chuyện hắn làm đối với Hồ Tiểu Diệp, cô không đoán ra được hắn lại lên cơn điên gì nữa. Bản thân Vân Ninh mỗi lần nói chuyện với hắn đều thấy sợ hãi và ghê tởm cùng cực.
Sao cô có thể dành cả ba năm cuộc đời để ở cạnh một người như vậy cơ chứ?
Nghĩ thôi mà cô đã thấy phát ốm. May là trong ba năm đó, Trương Chiến chưa từng làm gì quá đáng với cô.
Chiếc xe Roll Royce chói sáng dừng lại trước toà nhà Crescent. Hà Hải Đông đỡ cô xuống xe, phải đưa cô vào đến tận văn phòng, tận mắt trông thấy cô ngồi xuống bàn làm việc, anh mới yên tâm rời khỏi, hệt như một vị phụ huynh cẩn thận quá mức vậy.
Hà Hải Đông vừa rời đi chưa lâu, điện thoại cô lại rung lên.
Trương Chiến: [Ra ngoài đi, xe tôi đang đậu sẵn rồi!]
Vân Ninh: [Có chuyện gì mà phải gặp nhau gấp vậy chứ?]
Cô phát run khi nghĩ đến chuyện sẽ phải ra ngoài gặp Trương Chiến một mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Chiến: [Em có muốn giữ mạng của Hồ Tiểu Diệp không?]
Chuyện này cũng bị hắn lấy ra đùa được ư? Tất nhiên cô muốn Hồ Tiểu Diệp phải trả giá, nhưng chưa tới mức phải giết người... Cứ nghĩ đến sắp có án mạng liên quan đến mình là người cô rét căm. Loại chuyện này quá băng hoại đạo đức!
Có lẽ cô đã sai từ đầu khi nuôi ý nghĩ muốn trả thù này. Cô nghĩ bản thân mình thật sự tàn nhẫn và bản lĩnh như The Bride trong Kill Bill ?
Vân Ninh không có sự lựa chọn nào khác, cô tái mặt ôm cặp định đi ra ngoài, liền bị Lý Tương Nhi đứng ra cản lại.
"Em làm gì vậy?".
"Chị muốn đi đâu?".
Cô há hốc miệng.
Ở đây cô mới là sếp mà có phải không? Từ lúc nào mà trợ lý chất vấn sếp đi đâu rồi?
"Chuyện chị đi đâu quan trọng à?".
"Ừm. Ông chủ đã dặn em, chị không được khoẻ".
Vân Ninh thở dài.
"Chị không sao cả. Chị ra ngoài một chút có việc!".
Cô lách người, chạy ra khỏi phòng, trước khi bị ai cản lại lần nữa.
Chuyện của Hồ Tiểu Diệp mà vỡ lở thì cô có phải đi tù không đây?
Vân Ninh vừa chạy ra khỏi cửa tiệm thì chiếc xe đen đỗ ở ngay đó đã mở cửa mời cô bước vào. Cô lẳng lặng leo lên chiếc xe kia, đóng sập cửa.
Chiếc xe lập tức phóng đi.
Trương Chiến đã chờ sẵn ở bên trong.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" - Cô sốt ruột hỏi.
Môi hắn nhếch lên.
"Khách sạn. Em thấy thế nào?".
Mắt Vân Ninh mở lớn.
Cô quay ra muốn mở cửa xe lao ra ngoài. Trương Chiến lập tức khoá chặt người cô giữ lại.
"Trương Chiến, cái đồ khốn... Ưm...".
Bàn tay rắn chắc của hắn bịt chặt lấy miệng cô. Cô điên cuồng vùng vẫy, lại bị mùi hương nồng nặc từ tấm khăn trên tay hắn xộc vào trong khoang mũi. Tầm mắt của Vân Ninh mờ dần đi. Mọi thứ đổ sụp vào trong bóng tối.
*******
Lúc cô tỉnh dậy, hình như đã là chuyện của rất lâu sau đó. Đầu nặng như chì. Cô vươn tay ra muốn ôm lấy trán mình, nhưng hai tay căng cứng, không tài nào nhúc nhích được. Vân Ninh đã bị trói chặt trên giường.
Tệ hơn, cô phát hiện ra mình đang không mặc gì cả. Dường như càng vùng vẫy thì chỉ càng phát hiện ra tình cảnh bất lực không có lối thoát của bản thân... Cô bàng hoàng, trân trân mở mắt nhìn trần nhà trống rỗng.
Tại sao cô tin Trương Chiến chứ?
Vì ba năm trước hắn đã không làm gì cô, nên bây giờ cô cho rằng hắn cũng không dám?
Vân Ninh thật sự hận mình quá ngu ngốc. Sao cho đến giờ cô vẫn cứ ngu ngốc như vậy?
Giờ phút này, cô còn biết làm gì khác ngoài chờ đợi và cầu nguyện?
Hải Đông... Hải Đông... Anh đâu rồi...?
Lớp phòng bị của cô vừa hạ xuống thì Vân Ninh đã nghe thấy tiếng lập rập mở cửa phòng. Tay cô bất giác co lại. Cô rơi sâu vào hoảng loạn khi thấy Trương Chiến đi vào.
"Em tỉnh rồi à?".
Bộ dạng của hắn vô cùng chậm rãi, hệt như đang vờn mồi. Điều này càng khiến cô muốn vùng ra hơn. Vẻ mặt hắn dường như rất thưởng thức sự bất lực của cô, và cơ thể mơn mởn không một chút che đậy gì đang run rẩy kia.
"Trương Chiến, anh đừng có qua đây!" - Cô hét toáng lên - "Có ai không? Cứu mạng! Cứu mạng!".
"Hét đi, hét to lên đi! Nơi này sẽ chẳng có ai nghe thấy tiếng của em cả đâu!".
Trương Chiến thoát y, đi đến trước mặt cô.
Gian phòng sáng âm u. Trời bên ngoài nửa tối nửa sáng.
Thân thể mỹ nhân trắng muốt diễm lệ dưới ánh đèn vàng mờ tản. Bàn tay thô to của Trương Chiến úp lên bầu ngực căng tròn của cô, co lại. Cảm giác non mềm dai căng thật làm người ta mơn trớn không rời được. Hắn vốn còn định hôn lên khoé môi nhỏ xinh xắn kia, nhưng Vân Ninh đã vội quay đi.
Vân Ninh nức nở cầu xin hắn.
"Trương Chiến, tôi xin anh đấy... Đừng làm vậy!".
"Dương Vân Ninh, em thực sự tin tôi nuôi em bao năm chỉ để thấy em thuộc về Hà Hải Đông thôi à?" - Hắn cười gian trá, nhìn xuống bầu ngực đã bị nhào không ra dạng nằm trọn trong tay mình - "Em thật sự quá đẹp. Cảm giác trên thực tế còn phê hơn cả trong tưởng tượng của tôi!".
Hắn cúi xuống người cô. Vân Ninh hoảng sợ nhắm mắt lại thì đột nhiên hắn tháo dây trói cho cô.
Cô kinh ngạc, tại sao hắn phải làm vậy?
Trong một tích tắc, cô đã tưởng Trương Chiến định tha cho cô. Ngay khi hai chân được giải thoát, cô ngay lập tức đã chạy đi. Nhưng vừa chạy được ba bước thì cô đã bị hắn tóm ngược trở về, quật ngã xuống giường.
Hông cô bị đập mạnh xuống nệm, đau đến mức tái nhợt đi.
"Nghe đây, em là của tôi!".
Vân Ninh hốt hoảng. Mái tóc rối bù xù, che khuất cả khuôn mặt.
"Chồng tôi sẽ giết chết anh đó!" - Cô nức nở khóc.
"Ha ha vậy thì sao chứ? Cho dù có chết, tôi nhất định sẽ không để cho hắn sống yên ổn!".
Trương Chiến đột ngột nâng chân cô lên. Vân Ninh kinh hoàng dùng hai chân đạp mạnh muốn đẩy ngã hắn. Mặc dù càng dùng lực thì cô thấy bản thân mình càng lúc càng không ổn. Vân Ninh