Bà cô hỏi nhưng một lúc lâu không thấy anh trả lời. Mọi người nín thở muốn nghe anh nói gì đó.
Hà Hải Đông, Hà thiếu gia, là người thừa kế đại gia tộc lớn nhất thành phố này. Ngoài ra anh còn sở hữu riêng một cơ ngơi khác do chính tay anh tạo dựng. Nhà họ Dương lấy lòng anh không được, tất nhiên càng không muốn chọc trúng anh.
Mẹ cô không thấy anh trả lời thì đột nhiên ôm mặt anh, xoay về hướng của bà. Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, bà đã hôn lên môi anh. Trái tim cô lúc đó, giống như vừa mới rớt ra ngoài, rơi lăn lóc. Cô mím môi nín nhịn.
"Đám cưới sẽ sớm được tổ chức thôi mẹ à!" - Thục Quân vờ hào hứng nói.
Mọi người vừa định nâng ly lên chúc mừng thì anh đột nhiên cất tiếng.
"Không" - Hải Đông bác bỏ - "Dương phu nhân, thật ra ta có chuyện muốn nói. Ta muốn...".
Vân Ninh vội nâng ly rượu, đứng dậy cản anh.
"Chú, con đang rất mong chờ hôn lễ này của chú và mẹ con. Mong chú đừng phụ lòng tin của mẹ".
Khóe mắt cô có hơi ươn ướt, cô ngửa cổ, uống cạn một ly.
Phòng khách nhà họ Dương có trần rất cao. Ô cửa sổ trong suốt lớn kéo dài từ sát mặt đất gần đến chạm sàn, hướng ra ngoài khu vườn tươi mát, yên tĩnh. Rèm cửa màu xanh cổ vẹt sang trọng được kéo sát về hai bên, buộc chặt lại bằng sợi dây bện nhỏ màu vàng ánh kim. Ánh ban mai chiếu vào, rọi lên tất cả nội thất xa hoa như cung điện bên trong. Ấy vậy mà trong mắt Hải Đông, mọi thứ lại tối tăm đến thế...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu vậy thì tốt, nếu vậy thì tốt..." - Dương phu nhân vô cùng hài lòng - "Nếu được thì cháu và mẹ cháu có thể tổ chức hôn lễ cùng một lúc. Như thế thì nhà họ Dương ta được song hỉ lâm môn rồi".
"Mẹ, như vậy có quá gấp gáp không?" - Mẹ cô lên tiếng phản đối.
"Hai đứa nó hẵng còn trẻ quá" - Bên nhà họ Thang tỏ ra không hài lòng.
"Không sao đâu. Con muốn cưới Vân Ninh" - Thang Viễn lên tiếng - "Ngoài cô ấy ra thì đời này con chẳng muốn lấy ai nữa".
Nhìn vào đôi mắt đầy chân thành và hi vọng của Thang Viễn, Vân Ninh định nói gì đó mà thôi.
"Tốt, vậy tốt rồi. Chúng ta hãy lên kế hoạch chuẩn bị ngay từ bây giờ đi!".
Đoạn đường từ nhà ông bà cô về nhà, không khí có phần kỳ quặc. Cả cô, chú và mẹ đều không nói chuyện với nhau. Dường như ai nấy đều có những tâm sự riêng muốn giữ kín ở trong lòng.
Vân Ninh mân mê con thỏ bông anh tặng trên tay, nghĩ đến khoảnh khắc lúc anh hôn mẹ cô. Không hiểu tại sao lại rơi nước mắt. Tại sao đau lòng như vậy chứ? Tại sao khó chịu như vậy chứ?
Cửa phòng cô lại bật mở. Vân Ninh giấu mặt xuống gối, che đi gương mặt đẫm nước mắt của mình. Cô đoán là mẹ gọi cô xuống ăn cơm.
Cô hít một hơi, lấy lại bình tĩnh nói to.
"Mẹ cứ ăn đi. Con không đói".
Mẹ cô không trả lời nhưng cô nghe thấy có tiếng bước chân đi vào phòng, mỗi lúc một tới gần hơn.
"Mẹ, con đã bảo, con không muốn ăn rồi mà".
Giọng cô càng ngày càng lộ ra ấm ức.
"Nói không thích ta mà đã khóc thành ra như vậy rồi sao?".
Một bàn tay lớn áp lên đầu cô, xoa xoa.
"Chú?".
Cô không tin được... Sao anh lại xuất hiện ở đây? Vào giờ này? Không phải vừa rồi bọn họ mới gặp nhau xong sao? Lỡ mẹ cô thấy thì nên làm thế nào?
Cô còn chưa kịp nói gì thì môi đã bị anh hôn xuống. Toàn bộ lời nói đều bị nuốt xuống họng, Cô tức giận đấm thùm thụp vào ngực anh. Đôi môi ấy vừa mới hôn mẹ cô xong, cô ghét lắm. Cô ghét anh, cô ghét cả đôi môi dơ bẩn của anh.
Anh không cho cô tránh né, ghì chặt lấy cơ thể cô, hôn mỗi lúc một sâu, tước đoạt đi toàn bộ hơi thở của cô. Lưỡi anh đi sâu vào khoang miệng của cô càn quét. Vân Ninh thở không nổi nữa, thần trí cô như bị thiêu rụi ra trong tay anh vậy.
Mãi một lúc lâu, anh mới chịu buông cô ra, đặt cô nằm xuống giường. Ngón tay cái xoa lên môi cô, lau đi vết nước chảy dài trên khóe miệng. Con ngươi của anh nhìn cô, mỗi lúc một đen sẫm.
"Có thích không?" - Anh hỏi.
Tim cô đập dồn dập. Ngực phập phồng không thôi. Mãi cô mới nói được một câu.
"Chú, chúng ta đừng như vậy nữa!".
Cô rất sợ loại chuyện này. Mặc dù giữa cô và anh vẫn chưa đâu vào đâu, nhưng cô rất sợ anh sẽ làm tổn thương cô. Điều đó đối với anh chẳng xá gì. Nếu chính anh là người muốn