Hải Đông tiếc nuối, ngưng trệ lại động tác, nhưng vẫn trơ trẽn cúi xuống hỏi cô.
"Hay chúng ta xem như con chưa từng nói gì nhé!".
"Chú, sao chú lại xấu xa như vậy?".
Cô đạp chân ra khỏi tay anh, lồm cồm bò dậy chỉnh lại quần áo. Bên ngực kia của cô đã bị anh gặm tới mức đau rát.
Vân Ninh có cảm giác như anh đến đây chỉ để chà đạp cô thôi vậy, không có chút tình cảm nào. Cô cảm thấy rất uất ức, không nhịn được mà ôm mặt khóc.
Sống lưng cô run run, anh đưa tay ra muốn an ủi, nhưng bị cô hất mạnh đi.
"Chú không cần qua đây nữa đâu. Con hận chú!".
Cô khóc đến nghẹn lời.
Rốt cuộc Hà Hải Đông mà cô tôn sùng, anh cũng như mấy tên đàn ông dơ bẩn đó, coi cô là đứa con gái trong lồng kính, dùng để phát tiết dục vọng.
"Tiểu Ninh, cho ta xin lỗi...".
Anh ăn năn kéo kéo váy cô.
"Tại vì ta cũng yêu con nên mới... Trông thấy con và Thang Viễn thân mật như vậy, ta... ta ghen rồi" - Anh thừa nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nên chú qua đây để ức hiếp con sao?" - Cô cắn môi nói - "Hải Đông, chú sắp làm chồng của mẹ con đó. Chú không được phép làm thế này".
"Ta đâu muốn chứ? Ban nãy ta vừa định nói muốn hủy hôn ước với Thục Quân và xin cưới con thì bị con chặn lại. Là con ép ta".
Cô còn có thể làm gì khác được sao? Cô và mẹ cô thích cùng một người. Anh có thể yêu tất cả các cô gái trên thế gian này nhưng chỉ có thể ở lại lâu nhất bên cạnh mẹ cô. Đó là sự thật. Mà cô chỉ cảm thấy, cô và anh, khoảng cách của bọn họ quá xa nhau.
Cô càng không thể trở thành mẹ kế của Lạc Lạc được.
"Chú à, chú về đi. Giữa chúng ta, không thể có gì được".
Anh mím môi. Gương mặt lộ rõ sự đau khổ. Anh ôm chặt lấy người cô từ đằng sau, cứ không ngừng hít hà hương thơm tỏa ra từ trên cơ thể cô.
"Đừng nói như vậy, Tiểu Ninh. Tiểu Ninh của ta... Ta đã mất đi Lạc Lạc rồi, ta không thể một lần nữa mất đi con được".
Cô cố tháo tay anh ra nhưng anh kiên quyết giữ chặt lấy cô.
"Tiểu Ninh, cho ta một cơ hội, cho ta một cơ hội thôi có được không? Ta hứa sẽ không khiến con phải buồn, ta hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho con, ta hứa...".
"Chú..." - Cô vẫn đang cố giằng ra khỏi.
Hải Đông xoay người cô, bắt cô đối diện với anh, túm lấy người cô mà nói.
"Tiểu Ninh, ta sẽ không cưới mẹ con đâu, nhất định không cưới. Cho dù ta có được ở bên con hay không, ta cũng không cưới. Ta không yêu Thục Quân. Người ta yêu chính là con, người ta yêu chỉ mỗi mình con mà thôi".
Giây phút đó, cô biết mình trụ không nổi nữa rồi. Có lẽ vì trông thấy anh đau lòng, nên không nỡ. Có lẽ vì trông thấy anh chân thành, nên nuối tiếc. Giống như một con thiêu thân không nỡ rời xa ánh sáng rực rỡ của đêm tối, dù biết nó sẽ chết ngay khi chạm vào. Chung quy, vẫn là do yêu.
"Chú có thể đừng hôn người khác nữa, được không?".
"Được, ta hứa với con".
Thấy cô không kháng cự nữa, không giận dữ nữa, Hải Đông liền dịu dàng hôn lên môi cô, không vồn vã như lúc trước, là nụ hôn ngọt ngào đơn thuần... Vân Ninh dần học cách đáp lại anh.
-------------------------------------------------
Vân Ninh hẹn Thang Viễn ra quán cà phê.
Từ hôm xem phim đó, Thang Viễn cứ nhắn cho cô mãi thôi. Vân Ninh cảm thấy hơi có lỗi, đáng ra cô không nên gieo hi vọng cho cậu ta.
Thang Viễn nhanh nhẹn chạy đi lấy đồ uống cho cô.
"Tớ vẫn nhớ, cậu thích uống trà sữa nhất. Tớ mua cho cậu một ly trà sữa rồi đây".
Trên đời này thực sự rất khó tìm được một người tốt với cô như vậy.
"Cám ơn cậu nhiều nhé!".
Thang Viễn đột ngột nắm lấy tay cô. Vân Ninh muốn rút lại nhưng cậu ta lại nắm chặt quá, hay cứ nói cho rõ rồi buông ra chưa muộn mà.
"Thang Viễn, thật ra... Buổi xem phim lần trước, tớ...".
Bây giờ anh còn là vị hôn phu của cô. Vân Ninh cảm thấy nên nói rõ với anh mọi chuyện, để tránh hiểu lầm sau này.
"Tớ hiểu mà. Tớ xin lỗi cậu. Đều là do tớ hết. Tớ đã chọn phim không tốt. Tớ hứa lần sau sẽ hỏi cậu trước mà. Cậu đừng giận tớ có