"Từ nay, con đã là người lớn rồi, không được phép qua nhà chú Đông làm phiền chú ấy nữa. Có rõ chưa?" - Mẹ cô lớn tiếng.
"Rõ rồi...".
Đó là câu đầu tiên mà mẹ cô nói vào ngày đầu tiên cô bắt đầu dậy thì.
Từ đó biến chuyển. Mọi chuyện không còn được như trước nữa.
Vân Ninh vốn đã biết được chuyện này từ lâu. Lên cấp 1 rồi học về khoa học, lại thêm Lạc Lạc cứ luôn ở một bên nói rằng bố là bố của riêng cậu ta, không phải là bố của cô. Tóc cô màu cam, mắt màu nâu sáng, mẹ lại là người châu Á, thì làm sao bố cô có thể cũng là một người châu Á được?
Điểm này cô đã nhận ra từ lâu, chỉ là vẫn luôn trơ trẽn, mặc kệ mọi thứ, mặc kệ mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn ra tán vào, mà ở bên anh.
Cây cọ vẽ của cô ngưng trệ trên tay, lại thế nữa rồi, lại vô thức mà vẽ anh. Hình như trong căn phòng này, đều là tranh vẽ anh cả.
"Gâu gâu".
Đông Đông thấy cô buồn, liền nhảy lên liếm láp khắp mặt cô.
"Đã một năm rồi Đông Đông à. Một năm rồi, chị chưa thấy mặt của bố. À... chú chứ" - Cô cười buồn.
Hiện tại cô đã lên lớp 7. Dậy thì khiến mặt cô nổi đầy mụn, nham nhở, trở nên vô cùng xấu xí. Lạc Lạc và cô vẫn thân như trước, chỉ có điều ngày xưa cô hay qua đó, còn giờ thì Lạc Lạc hay qua đây. Cậu ta cứ hay than phiền rằng bố cậu ta cứ luôn dắt gái về nhà. Mỗi ngày một cô.
Những lúc nhớ anh, cô hay hé mở cửa sổ, tìm kiếm hình bóng của anh trong căn nhà kế bên.
"Tiểu Ninh! Mấy giờ rồi? Sao con còn chưa đi học nữa?".
Cô bị tiếng gọi của mẹ làm cho giật mình.
"Dạ! Con đi liền đây".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên thực tế, cô còn chưa có thay quần áo... Khoan đã... Phải đi rửa hết đống màu nước dính trên người, cô phải đi tắm cái đã.
Vân Ninh hối hả cất cọ và hộp màu, chạy vội vào phòng tắm. Nước chảy xối xả, cô ra sức kì cọ rồi chạy như bay ra khỏi phòng.
Vừa quăng tấm khăn tắm lên giường thì bên ngoài có tiếng nói rất dõng dạc
"Là phòng này sao?".
Cô sững sờ.
Cánh cửa phòng cô đột nhiên bật mở. Bốn mắt nhìn nhau.
"ÁAAAAAAAAAAAA!" - Cô nhảy dựng lên, ôm lấy ngực xoay người.
Cánh cửa liền đóng lại.
Mặt anh bỗng nóng lên. Không ngờ mình lại đi nhầm phòng.
"Có chuyện gì vậy?".
Hải Đông cứ đứng như trời trồng ra đấy. Nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. Cả năm trời không gặp lại Tiểu Ninh. Không ngờ lần này gặp lại là ở trong tình huống như thế này...
Lâu lắm rồi anh không sang nhà họ, quên mất phòng của Thục Quân rốt cục là phòng nào.
Thục Quân gặng hỏi mãi mà không thấy tiếng ai ở trên đó trả lời. Cô đành tháo tạp dề, lọ mọ chạy lên lầu. Chỉ là đi lấy ít đồ thôi mà lâu vậy sao?
"Có chuyện gì vậy?".
Lúc cô chạy lên đến nơi thì Hải Đông vẫn đứng đực ra đó, không hề nhúc nhích. Ban nãy, cô còn nghe thấy tiếng hét của Tiểu Ninh, chẳng nhẽ....?
Vừa định mở cửa thì tay nắm cửa đã tự xoay.
"Chuyện gì vậy mẹ?".
Tiểu Ninh chạy ra, tươi tỉnh như không có chuyện gì. Cô xách cặp chạy một mạch xuống lầu.
"Này, con chào chú Đông chưa?" - Mẹ cô gọi với lại.
Cô quay đầu. Bốn mắt lại chạm vào nhau một lần nữa. Má cô đỏ bừng.
"Con chào chú!" - Rồi quay sang mẹ cô - "Con đi học đây. Trễ lắm rồi!".
Tiểu Ninh tức tốc chạy ra khỏi nhà. Vừa đi cô vừa nghĩ, tại sao bản thân lại xui xẻo như vậy chứ? Có khi nào... chú đã thấy hết rồi không?
Cô tự trách mình ngu, sao không khóa cửa lại? Bình thường ở nhà chỉ có hai mẹ con, đâu cần phải kiêng nể gì? Cô vò đầu bứt tai, vò phải mái tóc vẫn còn đang ướt sũng của mình. Nhỏ nước tong tong khiến áo đồng phục cô đang mặc bị ướt một mảnh lớn.
"Ê con nhỏ mặt mụn kia!".
Cô quay ra thì bị ăn ngay một quả bóng nước không biết từ đâu tới. Hay rồi. Cả người giờ thì đều đã ướt sũng.
Một ngày thật sự tồi tệ. Cô không biết nên quay về nhà thay đồ hay cứ đi học trong bộ dạng này nữa. Khác với cấp một đều là một lũ trẻ thẳng thắn yêu ghét rõ ràng, tuy có hơi bồng bột nhưng đều là những chuyện đơn giản, nhàn nhạt không chút dấu ấn.
Còn cấp hai thì lực lượng trẻ ranh bắt đầu phân hóa nhau dựa trên người xấu, người đẹp. Những đứa quậy phá thường sẽ nhắm tới những đứa xấu xí, ít người quan tâm để bắt nạt. Mà cô vừa khác biệt, mụn mọc đầy mặt đầy ghê tởm, chơi với mình Lạc Lạc vừa đúng tầm ngắm của tụi nó. Gió lạnh thổi qua, cả người co ro.
Nếu chú còn là bố của cô thì có lẽ đã khác. Hôm trước về nhà kiểm cặp thấy Lạc Lạc chỉ bị mất hộp bút thôi mà Hải Đông đã lên trường làm ầm ĩ hết cả lên. Nghe nói chú từng là xã hội đen, mấy mánh khóe bắt nạt rành như kẽ bàn tay, tuyệt không để cho ai đụng vào một sợi tóc của con anh.
Vân Ninh kiếm trong cặp, lấy ra một chiếc áo khoác, mặc lên, kéo khóa kín người. Như vậy thì sẽ không lạnh nữa, có thể tiếp tục đến trường được rồi. Dù sao học xong, cô vẫn còn phải đi học thêm vẽ.
"Hắt xì!".
Chịu không quá nửa ngày, cô đã bị cảm rồi.
"Cậu sao phải chịu khổ như vậy? Nói với bố tớ một tiếng chẳng phải xong rồi sao? Ông ấy vẫn rất quý cậu đấy, cứ liên tục hỏi sao không thấy Tiểu Ninh qua chơi".
Lạc Lạc nhại lại giọng của anh, quả là giống nhau y hệt.
"Bố