Vân Ninh không biết nên vui hay nên buồn. Hơn một năm không gặp lại, mọi thứ đều không còn được như trước nữa. Cô không còn có thể thân thiết với anh như một đứa trẻ nữa. Khoảng cách giữa anh và cô ngày một lớn, cứ thế hình thành theo thời gian.
Hải Đông cúi đầu. Gương mặt điển trai đó của anh vẫn hệt như lúc trước. Sống mũi cao, đôi mắt nghiêm nghị, đôi môi mím chặt. Anh chăm chú dùng bông tăm thoa thuốc lên miệng vết thương cho cô.
"Sao chú lại biết con ở chỗ này?".
Không phải Lạc Lạc mách đó chứ? Cô thật sự nghi ngờ.
Cái bản mặt xấu xí này của cô, hiện tại gặp lại anh, thật khiến cô mất thể diện.
"Chuyện sáng nay... Ta định đuổi theo con để xin lỗi... thì thấy bọn nhóc đó tạt nước vào người con. Bị bắt nạt mà vẫn để yên, làm thinh như vậy, chắc trên đời này chỉ có con làm được thôi".
Cô nhận ra là anh càng ngày càng thích chế giễu cô.
Còn nhắc lại chuyện sáng nay làm gì. Bản thân cô thật sự muốn độn thổ đi chết cho xong.
"Sao con không nói với mẹ? Hoặc nói với ta? Tuy ta không phải là bố ruột của con nhưng ta vẫn luôn coi con như con đẻ của mình mà...".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con lớn rồi, có thể tự lo được".
"Đây chính là sự tự lập của con đó sao?".
Hải Đông bỗng nhấn mạnh một cái khiến cô rụt chân lại vì đau điếng.
Khổ thân cô, đã bị cảm rồi, bây giờ còn bị thương.
"Chú có thể nhẹ tay một chút không? Chú thực sự đối với con gái mình cũng vậy à?".
"Hỏi Lạc Lạc xem? Nó từ lúc lên cấp hai cũng ăn không ít đòn roi rồi".
"Ác độc!" - Cô bĩu môi nói.
"Tiểu Ninh, rốt cuộc thì con đã đắc tội gì với chúng vậy?".
"Con có làm gì đâu chứ? Bọn chúng chẳng qua chê con xấu xí mà thôi".
Mụn mọc kín mặt. Cục nào cục nấy đều to đùng. Dù cô có dùng cách nào thì mụn cũng chỉ nặng thêm chứ không bớt đi.
Anh lấy tay lên vuốt tóc cô. Cử chỉ vẫn dịu dàng như trước đây vậy.
"Ai nói Tiểu Ninh của ta xấu xí vậy chứ? Đối với ta, con chính là người con gái đẹp nhất thế gian này".
Cô biết cô không nên tin những lời không đáng tin này của chú. Nhưng không hiểu tại sao, bản thân vẫn cứ bất giác đỏ mặt cười ngây ngốc.
"Chú à, có phải chú già rồi, mắt kém đi rồi không?".
"Đúng vậy, chính là mắt kém rồi mới cứu con đấy. Rõ là nuôi ong tay áo mà".
Chú đưa cô đến chỗ học vẽ, đảm bảo cô vào đó an toàn rồi mới yên tâm về được.
"Mấy ngày nữa sinh nhật của Lạc Lạc. Con nhớ đến dự nhé!" - Hải Đông nói với theo.
"Dạ, con biết rồi!".
Không cần đến chú nhắc, dạo này Lạc Lạc cũng không ngừng nói cho cô về bữa tiệc đó. Dường như người bạn nào của Lạc Lạc cũng đều được mời đến đó dự. Hôm đó ắt hẳn rất là đông.
Lạc Lạc không giống cô. Cậu ấy càng lớn lên càng xinh xắn. Tính tình lại nhiệt tình, hào sảng, ai cũng vừa gặp như đã quen thân từ lâu. Không giống như tính tình của cô lúc nào cũng lầm lì ít nói.
Còn thêm, Lạc Lạc nhờ suốt ngày học lỏm được từ bố cậu ta và những cô gái bố cậu ta dắt về nhà nên chưa được mấy tuổi đã biết yêu sớm. Cậu ta rất nổi tiếng đối với đám con trai trong trường.
Lạc Lạc vẫn hay kể cho cô nghe về tất cả những mối tình cậu ta từng qua tay, còn truyền tay cô cả mấy văn hóa phẩm đồi trụy bán ở trước cổng trường mà cậu ta thu lượm được nữa.
Đêm sinh nhật Lạc Lạc, mẹ đưa cô sang nhà chú. Mọi thứ đều được bài trí rất lung linh. Đèn được treo thành những dây sáng lấp lánh, từ hồ bơi phản chiếu lại thành những đốm sáng bay lượn dưới nước. Bánh gato đều được làm đến mấy tầng.
Người đến đông như mắc cửi, chật kín cả sân. Lạc