Hải Đông như người mất hồn. Anh muốn chạy theo cô nhưng Thang Viễn bế cô đi nhanh quá, vừa đưa lên xe là đã phóng đi ngay.
"Hải Đông, bình tĩnh đã. Tiễn khách khứa đi rồi chúng ta đến bệnh viện có được không?" - Hồ Tiểu Diệp cứ níu tay anh lại.
Hải Đông gần như phát điên. Anh hất tay Tiểu Diệp ra.
"Cút! Cút hết đi! Không có tiệc tùng gì nữa cả!".
Anh cố gọi cho Thang Viễn, cố gọi cho nhà họ Dương nhưng bọn họ đều không chịu bắt máy. Bọn họ rốt cuộc đã đưa cô đi đâu rồi?
Vệ sĩ của anh theo dõi từ bên kia đường. Lúc đó tình thế vô cùng hỗn loạn, còn bao nhiêu người vây quanh khu vực tai nạn, nên thành ra bọn họ không thấy gì cả.
"Một lũ vô dụng".
Hình ảnh cô mặc chiếc váy trắng. Máu nhuộm đỏ hết ống khuyển vẫn cứ ám ảnh anh. Tại sao lại chảy máu nhiều như thế? Hải Đông không còn cách nào, anh đi lấy xe, lục tung từng cái bệnh viện trong thành phố để tìm tung tích của cô.
Tất cả đều không có một chút thông tin gì...
Làm sao cô có thể bốc hơi vào trong không khí được chứ? Cả nhà họ Dương cũng vậy, từ nhà cô đến nhà bà cô đều được vệ sĩ lẫn cảnh sát canh chừng rất chặt chẽ, không có ai được phép ra vào. Kể cả anh... Anh trông thấy Thang Viễn, cậu ta đã bị đuổi ra ngoài.
Đến tận cuối ngày, anh mới nhận được tin nhắn của Thục Quân.
"Tiểu Ninh không sao. Cậu đừng lo lắng nữa. Mau về đi".
Anh cứng đầu đỗ xe bên dưới biệt thự nhà họ Dương, hòng nghe ngóng chút tin tức. Tại sao bọn họ lại phải mang cô về đây, mà không để ở bệnh viện cho tiện theo dõi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cố gọi cho Thục Quân.
"Hải Đông, cậu đừng làm loạn nữa có được không?" - Thục Quân quát - "Hôm nay là ngày cưới của cậu đó. Cậu mau đi về đi. Chuyện của Tiểu Ninh không liên quan gì đến cậu cả!".
Không liên quan? Anh đột nhiên nhớ ra...
Là anh đã đẩy cô đi mà. Tất cả mọi người đều không biết đến sự thật mối quan hệ của bọn họ.
Anh là đồ ngu mà. Anh không thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Giọng anh đặc lại. Lỡ cô có mệnh hệ gì...
"Con bé... thật sự không sao chứ?".
"Không sao đâu" - Giọng Thục Quân vô cùng bình tĩnh, khiến anh an tâm hơn nhiều - "Chỉ bị thương bên ngoài thôi. Con bé nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa là có thể đi Mỹ được".
Đi Mỹ... Phải rồi, cô còn cần phải đi Mỹ. Ở đó cô sẽ có được một tương lai mới, gặp được một người tốt hơn anh.
Anh vẫn còn Lạc Lạc. Ngay cả con của anh, anh còn lo chưa xong. Sao anh có thể lo cho cô được chứ?
"Thôi được rồi. Mau đi về đi. Cậu đừng làm nhiễu nữa, con bé sẽ không nghỉ ngơi được đâu".
Anh đã mất rất nhiều công sức để đẩy cô ra xa. Còn cô đã mất rất nhiều nước mắt để quên đi anh. Hôm nay anh vừa mới thấy cô ổn lại một chút thôi. Anh tốt nhất không nên xuất hiện nữa thì hơn.
Nghĩ vậy, Hải Đông nổ máy, đi về nhà.
--------------------------------------------------------------
Vân Ninh chầm chậm mở mắt. Cô không còn đau như trước nữa, nhưng bỗng cảm thấy linh hồn và cơ thể mình bị đục khoét.
Tại sao cô lại ở nhà bà?
"Mẹ, con của con...?" - Cô vừa trông thấy Thục Quân liền tóm lấy tay bà lại hỏi.
"Mất rồi" - Bà vừa nhẹ nhõm vừa lạnh lẽo trả lời - "Thế là may. Con bây giờ có thể yên tâm sống tiếp như không có chuyện gì rồi?".
Hàng mày của cô càng lúc càng chau chặt.
May?!
"Cái gì gọi là yên tâm sống tiếp như không có chuyện gì? Đó là một sinh mệnh. Đó là cháu của mẹ!" - Cô đột nhiên thét gào.
Cảm xúc của cô bỗng chốc bùng nổ. Cả người cô như có ngọn lửa lớn cháy phừng phừng. Cô vừa đau đớn, vừa tức giận. Bọn họ vốn chỉ mong Nhất Nhất chết đi! Bọn họ không hề có một chút cảm thông nào với cô hết!
"Sinh mệnh cái gì? Gánh nặng thì có! Thử chờ xem mấy năm nữa con có muốn giết chết nó thì đã muộn rồi!".
Vân Ninh ngày một cảm thấy thương tâm hơn.
"Ý mẹ là sao? Rằng con chính là gánh nặng của mẹ hay mẹ muốn giết chết con từ lâu rồi?".
Cô không chờ mẹ cô trả lời, giựt phăng ống truyền ở trên cổ tay xuống, hầm hập đi ra khỏi phòng. Cô không thể ở lại căn nhà đó nữa. Cô không muốn trông thấy mặt mẹ cô hay bà nữa. Mọi thứ đều là giả dối.
Không ai thương xót Nhất Nhất của cô. Vân Ninh oà khóc.
Cô vừa bước ra khỏi biệt thự thì bên ngoài trời, mây đen kéo tới, mưa giăng mịt mù. Mẹ cô chạy theo, kéo tay cô lại.
"Con đi đâu đấy? Đang mưa to, con còn chưa khoẻ. Mau về nhà đi!".
Vân Ninh đẩy bà ra khỏi người cô.
"Con không phải là người của nhà họ Dương nữa. Con sẽ chết theo cách mà mẹ muốn!".
"Đừng mà! Ý mẹ không phải vậy...".
Cô mặc bà, vẫn tiếp tục đi dưới mưa, không muốn để ý đến bất kỳ ai nữa. Cô muốn đi gặp Hải Đông, cô muốn đi gặp anh, trịnh trọng thông báo với anh một tin, con của bọn họ đã chết rồi.
Anh sẽ đau lòng giống như cô chứ? Anh sẽ khóc cho Nhất Nhất giống như cô