Mỗi một ngày trôi qua, cô ước mình có thể chết đi, đi theo Nhất Nhất, nhưng cô vẫn chưa chết được. Vân Ninh làm quen với gia đình mới của mình ở bên Mỹ. William tiếp đón cô với một thái độ rất nồng nhiệt.
Màu tóc sáng, đôi mắt vàng. Người đàn ông này thật sự là bố cô sao? Dường như ngoài ngoại hình có chút tương đồng thì bọn họ chẳng có chút kết nối nào cả.
"Phòng con ở trên lầu đấy. Cần gì thì gọi ta nhé".
Ông ta hình như không dễ chịu gì hơn cô là mấy. Ông ta cần phải quay lại với vợ và con ông ở bên dưới, đang chờ ông ăn pizza. Bọn họ dành cho cô những ánh mắt không mấy thân thiện.
Không sao, chỉ cần không trông thấy những người đã làm cô đau lòng nữa là được. Cô với những người ở đây không có tình cảm gì. Bọn họ có yêu hay ghét gì cô cũng kệ.
Vân Ninh sang đây trễ hơn gần hai tuần so với lịch dự kiến. Cô bị ốm mãi không khỏi, còn bị băng huyết cảm giác như linh hồn đã rục khỏi xác vậy. Thứ còn lại với cô chỉ là một mớ da thịt thối rữa.
Do qua trễ như vậy nên trường cô đã bắt đầu khai giảng rồi, không có thời gian để làm quen với những cuộc sống bên này nữa. Vân Ninh là người khép kín, không dễ kết bạn. Qua bên đây hầu hết thời gian cô đều lầm lũi một mình. Ngay cả gia đình của bố, cô cũng không thực sự dành thời gian để tìm hiểu bọn họ. Cô sống như một người vô hình trong nhà.
Cuộc sống của cô vốn dĩ có thể đã lẳng lặng trôi đi như vậy. Cho đến một hôm, một cậu bạn tóc vàng choé đó tìm đến cô, trên tay ôm lấy cuốn tập vẽ.
"Hey, tớ thấy cậu để quên cuốn sách này trong lớp vẽ".
Cô nhận ra nó ngay lập tức. Đây chính là cuốn sách vẽ của cô hồi cấp hai, cô vẫn luôn ôm theo nó để nhìn ngắm anh, như một hồi ức đẹp giục cô đi tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Ninh với tay định giật lại nhưng cậu ta đã rụt lại rồi.
"Cậu vẽ ai vậy? Tớ rất tò mò đấy. Bạn trai sao? Có thể vẽ chi tiết được như vậy?".
Lần đầu có ai đó hỏi Hải Đông là bạn trai cô à. Tuy có hơi lạ lẫm nhưng cô không dị ứng với cách gọi đó. Cô cảm giác có thể mở lòng được, không như trước kia, cứ một mực phải ôm anh kín như bưng trong lòng.
"Bạn trai cũ" - Cô nói.
"À ra vậy. Cậu vẽ đẹp lắm".
"Cảm ơn nhé!".
Lần này thì cậu ta thực sự trả cuốn sách lại cho cô.
"Cậu có thấy lãng phí không?".
"Hả?".
"Cậu vẽ đẹp như vậy, cậu còn có thể vẽ được rất nhiều thứ khác mà?".
Cậu ta là kiểu người... vừa nhìn đã biết là lông bông. Tóc thì nhuộm thành vàng choé. Là kiểu màu vàng bạch kim chói chói chứ không phải màu vàng tự nhiên. Mũi và tai xỏ khuyên. Tay đeo đầy các loại nhẫn bạc đen như phù thuỷ. Trên đầu và tay đều có đeo loại khăn bandana màu đỏ buộc ngang trán, cổ và cổ tay.
Vân Ninh thật sự không biết mình có nên giao du với kiểu người như vậy không nữa. Anh ta trông có vẻ không đáng tin...
"Thứ gì vậy chứ?".
Cô cố cởi mở hơn.
"Đi với tớ thì cậu sẽ biết!".
Đi với anh ta? Ở đây cô vẫn còn lạ nước lạ cái. Mà đi với anh ta?
Anh ta có vẻ nhìn ra được cái thái độ nghi ngờ của cô.
"Cậu vẽ đẹp đấy nhưng mà chán ngắt thế thì chẳng phát triển nổi đâu".
Chán ngắt? Anh ta vừa chê cô chán ngắt?
"Ok, đi thì đi. Sợ gì?".
Cô cũng không có gì để mất nữa! Cùng lắm còn mỗi cái mạng quèn này thôi.
Alex là tên của anh ta. Anh ta có một con xe moto cà quành. Trông vừa cũ kỹ vừa đểu... May mà vẫn đi được. Ở Mỹ, cô đi đâu đều không phải xin phép bố.
Alex lái cô phóng đi rất nhanh. Gió thổi tốc tung mái tóc cam của cô lên, muốn rơi cả nón bảo hiểm ra. Ban đầu cô thấy sợ, sau quen rồi thì lại thích, thích cái cảm giác như