Sáng hôm sau, khi cô giật mình thức giấc, thấy đầu mình nhẹ bẫng... Sao nhẹ vậy nhỉ? Có gì đó là lạ. Vân Ninh chống tay ngồi dậy. Sao tóc cô lại ở trên sàn? Tóc cô!!!!
Vân Ninh vùng đứng dậy, nhận ra tóc của mình đã bị cắt sát với da đầu.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!".
Cô la lớn. Tại sao tóc cô lại bị cắt trụi thế này???!
"Chán ngắt. Chỉ là tí tóc thôi, có gì mà la chứ?".
"Tí tóc?! Từ nhỏ đến lớn tớ luôn để tóc dài như vậy. Chưa bao giờ cắt đi cả!" - Cô ấm ức nói.
"Thì chính vì vậy, cậu mới là đồ chán ngắt đó. Tại sao cậu không thử những điều mới mẻ hơn. Thích một người cũng thích hơn chục năm liền. Tên đó khốn nạn vậy cậu cũng nhất quyết phải ôm hắn ta ở trong lòng sao?".
"Tớ...".
Vân Ninh thầm thấy hối hận khi hôm qua đã kể cho anh ta nghe về Hải Đông.
"Làm quen từ từ đi thôi. Tiếc gì một bộ tóc. Cắt ngắn rồi thì sẽ dài ra thôi mà. Buông bỏ bớt đi!".
Vân Ninh thật sự hết cái để mà nói với Alex. Anh ta luôn vậy, thích gì làm đó. Thấy cô vẫn oán hờn, hậm hực khóc lóc.
"Thôi được. Tôi cho cậu cắt lại tóc tôi này. Cậu thấy vui chưa?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nghe vậy thì liền hớn hở.
"Thật sao?".
"Thật. Chỉ là một kiểu tóc thôi mà".
Alex thật sự không ngờ, cô có đủ lá gan để cạo trụi đầu anh.
"Trông chúng ta thật sự thảm hoạ quá!".
Vân Ninh nhìn bọn họ trong gương, cười điên đảo.
Alex thật sự giúp cô khám phá ra rất nhiều thứ mới lạ, rất nhiều cảm giác mới lạ ở trong cuộc sống. Đi với anh ta, cô chỉ có cười và cười. Không còn đau khổ nữa, không còn nhớ về Hải Đông hay những chuyện trước đây nữa. Alex dẫn cô đi thăm thú thế gian. Đã hơn một tháng rồi cô không có về nhà... hay đi học...
Không ai gọi cả, cũng không ai kiếm tìm. Hoá ra trở thành một người vô hình buông thả, lại tốt như vậy...
Đó là trước khi cô đột ngột tìm thấy Alex ở trong phòng tắm, co giật từng cơn, khoé miệng đổ ra một thứ chất lỏng trắng. Cô hớt hải, vội gọi đến bệnh viện.
Alex bị sốc thuốc nhưng chưa chết.
Anh ta dùng thuốc sao? Trước giờ anh ta vẫn dùng thuốc mà cô không hề hay biết... Vân Ninh, mày là con ngốc sao? Cô không còn bất cứ thứ gì cả. Cô không nhớ đường về nhà nữa rồi. Bọn họ đã đi quá xa. Học hành thì...
Đừng nghĩ tới nữa!
Cô về nhà, thu dọn hết đồ đạc của mình ra khỏi xe của Alex. Làm bạn với nhau lâu như vậy rồi mà cô chợt nhận ra rằng cô chẳng biết gì về anh ta cả.
"Cậu định đi đâu?".
Không phải cậu ta vẫn còn ở bệnh viện sao? Sao giờ lại về rồi? Anh ta trông thấy cô cười một cách man rợ.
"Tớ muốn về nhà rồi thôi".
"Thật vậy sao? Hay do cậu khiếp sợ tớ rồi".
Bây giờ thì cô mới thấy thực sự ghê sợ.
Cô và hắn đi vòng vòng ở trong xe. Cô cố gắng né hắn ra xa nhất có thể.
"Những ngày này không phải cậu rất vui hay sao? Còn quay lại đấy để làm gì?".
"Mấy chuyện đó chỉ vui nhất thời được thôi. Tớ không thể... sống cả đời như vậy được".
Cô nhân lúc hắn không chú ý, đâm đầu lao ra khỏi xe. Hắn rượt theo cô.
"Đừng ngu ngốc thế Ninh. Ở đây không có ai cả!".
Chiếc xe di động của bọn họ đang đậu trên một mỏm đá rộng mênh mang không hề có lấy một bóng người ở xung quanh. Bên dưới là biển cả.
"Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?".
"Tớ có muốn làm gì đâu Ninh. Tớ cô đơn quá thôi. Tớ vào trường đại học để tìm bạn. Chúng ta rất giống nhau, đều là những kẻ cô đơn".
"Không. Chúng ta không giống nhau!".
Cô bị hắn dồn đi lùi, không dám nhìn về phía sau nên cô không hề nhận ra mình đã bị dồn tới vách đứng. Bên dưới là biển cả xanh rì rầm.
Hắn nhếch mép cười.
"Nếu đồ chán ngắt như cậu có thể nhảy xuống đó, thì thôi, tớ xin thua. Còn nếu không..." - Hắn nghiêng đầu - "Cậu phải ở bên tớ đến suốt đời".
Vân Ninh nhìn biểu cảm đầy tâm thần trên mặt hắn rồi nhìn xuống mặt biển rộng lớn kia. Không biết nơi nào ghê rợn hơn. Phút chốc tất cả ùa về. Hải Đông, Nhất Nhất, mẹ và bà của cô. Nếu có trở về bên bố, cuộc sống sau này của cô có phải sẽ vẫn giữ nguyên như vậy không?
Một cuộc sống le lói, cô độc, không một ai quan tâm, luôn có người bảo cô phải làm gì....
Alex đột nhiên tiến tới.
"Đừng qua đây!" - Cô la lên.
Gót chân giẫm trúng một cục đá khiến nó rớt từ