"Tại sao không thể đi?".
Vân Ninh ngồi trên con dốc nọ. Gió lớn thổi qua, xới tung mái tóc mềm của cô. Gương mặt lúc này lộ ra sự non choẹt, yếu ớt hơn bao giờ hết. Trên gò má nhỏ còn lốm đốm lộ những tơ máu.
Hải Đông chửi rủa thầm trong lòng. Cô cũng quá gầy rồi.
Không chờ cô gái kiếm cớ giải thích, anh đã cúi người, trực tiếp nhấc cô lên nhẹ bẫng. Vân Ninh thở dài, cô thật sự hết cách, chỉ hi vọng Hà phu nhân và Hà lão gia đã làm xong công tác cứu viện cho Thang Viễn.
Anh thấy cô ban đầu chống chọi lại anh vô cùng hung dữ, bây giờ lại tựa má vào ngực mình như một chú mèo non mềm. Làn da cô trắng muốt như sứ. Da thịt sờ vào mát rười rượi. Khi ôm lấy còn thoang thoảng một loại hương thoang thoảng mùa xuân tươi mát, dễ chịu. Tay anh đặt trên chân nhỏ của cô, có hơi lén lút vuốt ve vài cái.
Cô gái trên tay đột ngột nâng mi. Hà Hải Đông chột dạ, còn nghĩ sắp cãi nhau to rồi.
"Chú, chú đi chậm một chút..." - Cô yếu ớt dựa vào anh - "Em có hơi mệt...".
Cô co ro. Cổ áo rộng nới ra, để lộ hai bầu ngực trắng vun cao cùng khe ngực sâu rõ khiến người ta nghẹt thở. Yết hầu của anh khô khan lên xuống.
"Em chịu khó một chút, về đến nhà tôi sẽ gọi bác sĩ đến cho em".
Cô khẽ "ừm" một tiếng.
Đây là một chiêu câu giờ tuyệt vọng của Vân Ninh. Người cô bây giờ quá gầy, Hà Hải Đông ôm cô không tốn sức lực gì. Khi đặt cô lên giường rồi, anh cũng không thở dốc. Sau bao năm mà vóc người của anh vẫn rất tiêu chuẩn, có thể thấy anh vẫn thường xuyên tập luyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn năm đã bào mòn cả cô và anh.
"Điện thoại đâu rồi nhỉ? Tôi phải gọi bác sĩ tới!".
Anh loay hoay trong căn phòng lớn, đi kiếm hết từ trên giường đến trong tủ nhưng không thấy.
Vân Ninh nằm sấp trên giường, vết thương dưới hai mông khiến cô không thể nằm bình thường được.
"Chú, chờ đã. Chú bôi thuốc lên vết thương cho em rồi hẵn gọi bác sĩ đến có được không? Chỉ có cổ chân em là cần phải xem qua thôi...".
Hải Đông thấy cô nói vậy cũng rất có lý, vội vàng đi kiếm hộp thuốc quay về phòng. Vết thương kia nằm ở một nơi khá kín đáo, tốt nhất không nên để ai thấy. Khi anh dùng bông tăm nhúng thuốc khử trùng xong thì mới ngây ra bởi khung cảnh trước mắt.
Vân Ninh nằm sấp, nâng mông lên để anh bôi thuốc. Chiếc váy ngắn theo đó bị kéo cao lên, lộ ra bờ mông tròn trĩnh mập mạp mê người. Quần lót của cô cũng bị lộ ra. Là loại quần lót ren lọt khe anh mua cho, nằm kẹp giữa hai múi thịt dày căng mọng, đỏ hỏn. Loại tư thế này cùng hai vết xước đang rỉ máu kia làm người ta liên tưởng đến chuyện bậy bạ, bé con bị trừng phạt.
Khi bông tăm chạm xuống miệng vết thương, Vân Ninh giật nảy người vì xót, mông lại càng ưỡn cong lên. Hà Hải Đông thầm than, hôm nay là ngày gì, tại sao từ sáng đến tối bắt anh chịu cảnh này?
Tay anh với ra, cầm lấy cái gối, che đi đũng quần căng chật dựng đứng lên của mình. Có điều cứ đang bôi thuốc được một nửa, tầm mắt của anh vẫn không nhịn mà dời đến múi thịt đầy đặn, nhô cao kia như thôi miên.
Trong lúc lý trí bị đốt thành tàn rụi, anh ôm lấy hai chân cô, tách ra mà hôn xuống đó.
Giữa hai chân truyền đến cơn nhột ngứa ngáy, cô quay người ngoái lại thì phát hiện ra Hải Đông... Vân Ninh bị bất ngờ bởi hành động quá sức càn rỡ này của anh. Mấy ngày qua anh theo thoả thuận vẫn đối xử với cô rất đúng mực, không ngờ vào lúc này đây, cô không chút phòng bị lại bị anh ăn lấy. Vân Ninh cố chồm người đá anh, nhưng hai cổ chân đau điếng.
"Chú... chú làm gì vậy?".
Hai tay cô đánh xuống nhưng quá ngắn, chỉ chạm được đến hông của chính mình. Cô hạ hông xuống né tránh, anh lại đuổi theo. Sóng lưng cô dập dờn hệt như đang hưởng thụ. Sống lưỡi không xương lắt léo vào giữa hai khe co hẹp, nhạy cảm làm cô giật mình kêu lên.
"Chú... dừng lại... Dừng lại...".
Dù muốn hay không thì nơi đó của cô đã dần trở nên ướt nhẹp. Đầu Vân Ninh trở nên vô cùng phức tạp, cô không muốn loại chuyện này xảy ra. Cô không muốn hai người họ quay về vòng lặp của bốn năm trước.
Cô cắn chặt môi, nén đau, giơ chân mà đạp mạnh vào vai anh. Cổ chân đau đến muốn gãy. Cô chật vật xoay người. Hai vết thương trên mông vừa mới khô cũng muốn bật máu.
Ấn đường cô khẽ nhăn lại, nghiêm túc nói chuyện với anh.
"Chú, chú quên giao ước của chúng ta rồi ư?".
Cô sẽ không ngủ với anh, nhất định sẽ không bao giờ ngủ với anh nữa!
Hai mắt cô sáng lên, đè nén một cơn thịnh nộ kinh hồn. Hà Hải Đông luống cuống.
"Xin lỗi, ta đã mất khống chế. Ta...".
Cái gối rơi ra. Vân Ninh đỏ mặt. Cô quơ tay ném mạnh cái gối vào mặt anh.
"Vô liêm sỉ!".
Dùng lực xong thì cô đau đến tối tăm mặt mày, vội nằm xuống giường, khó chịu thở dốc. Có lẽ là do cô đè ngay trúng cái phần nệm đang giấu điện thoại, nên nó rơi tuột ra khỏi mép nệm, rơi "cạch" xuống dưới gầm giường. Động tĩnh kia đã khiến Hà Hải Đông chú ý.
Anh lọ mọ bò xuống giường, nhặt nó lên, khó hiểu hỏi.
"Sao điện thoại của ta lại ở đây?".
Vân Ninh quay đầu, ôm lấy chăn, né tránh không nhìn anh.
Còn bị tắt nguồn nữa?!
Hải Đông chậm chạp bấm nút mở lên. Màn hình khoá vừa sáng lên là không biết bao nhiêu cuộc điện thoại đổ tới.
Anh bắt máy.
Chuyện nghe được khiến mặt mũi anh tái xanh. Anh rốt cuộc