Ắt hẳn đây là lần đầu tiên nhân viên bảo vệ được dịp trông thấy Hà tổng của bọn họ đích thân bế một cô gái vào trong công ty. Phía bên ngoài, phóng viên vì chuyện của Lạc Lạc mà vẫn chưa hết hỗn loạn. Nay trông thấy cảnh tượng này thì nhao nhao ra, ánh flash chớp máy liên hồi khiến Vân Ninh choáng váng.
Tay cô do đó mà càng bám chặt lên cổ của anh hơn. Mặt rúc vào người anh, né tránh ánh đèn, lại ngửi thấy một mùi hương gỗ nồng thoảng nồng nàn. Hơi thở nhè nhẹ của cô gái phả vào da ngực thấy anh có hơi nhột nhạo.
"Sớm biết vậy thì đã chọn ở nhà rồi!".
"Em hối hận sớm vậy ư?".
Anh đặt cô ngồi xuống ghế bành, nằm ngay đối diện tấm cửa trong suốt. Thế là cánh phóng viên ở bên ngoài, được dịp nâng máy bấm hình lia lịa. Cô hốt hoảng.
"Chú... Sao...?".
Sao lại đặt cô ngồi ở chỗ này?
"Đây là đang PR tiệm cho em miễn phí đó, có hiểu không hả?".
Cô ngước đầu lên kinh ngạc. Hoá ra hôm nay Hải Đông đã đoán trước những chuyện này nên mới rủ cô đi, anh cũng đã đoán được là cô sẽ chọn đến đây thay vì ở nhà với anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Ninh thấy mình như con rối, bước vào từng đợt bẫy đã được bố trí, sắp đặt từ trước. Mấy năm trước, cô còn quá ngây thơ, chưa hiểu được Hà Hải Đông chính là loại người mưu cao kế hiểm đầy mình như vậy.
Cô kinh ngạc nhận ra. Có khi nào trước đây cô rơi vào lưới tình của anh cũng là cái bẫy được anh sắp đặt từ trước? Không thể nào!
Hải Đông để mặc cho bọn họ tha hồ chụp hình một hồi rồi mới bế cô về lại văn phòng chính. Mới qua mấy hôm mà nơi này đã chật kín người. Bọn họ vừa trông thấy cô và anh bước vào thì đã cung kính gập người chào.
"Nhân viên ở đây...?".
"Phải, đều là tôi tuyển về đó. Những nhân tài trong giới trang sức đều được tôi chiêu mộ hết về cho em rồi!".
Vân Ninh ngỡ ngàng. Mấy ngày qua cô tưởng việc kinh doanh của mình đã bị đình trệ hết rồi chứ? Đến đây, cô còn không có cả một cái điện thoại, không có máy tính. Suốt ngày khóc lóc lo chuyện đối phó với Hà Hải Đông.
Không ngờ anh ở sau lưng cô đã sớm lo liệu xong hết mọi chuyện.
"Bên phía Paris tôi đã đuổi bớt một vài người nhàn rỗi... Em sẽ không giận chứ?".
Cô lắc đầu. Hà Hải Đông lăn lộn trong thương trường không phải một sớm một chiều, anh có đầy thủ đoạn lẫn hiểu biết về cách kinh doanh làm sao cho hiệu quả. Được anh chỉ dạy và tiếp quản thì cô khác nào thỉnh được một ông thần về chăm lo cho không chứ?
Chuyên ngành của cô là mỹ thuật, không phải về kinh doanh. Ban đầu khi mới mở ra hãng trang sức này cũng phải mày mò, chật vật rất nhiều mới chỉ đủ tiền gỡ vốn.
"Giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi, Dương Vân Ninh. Cô ấy mới là người sáng lập và là chủ của nơi này. Tôi chỉ là vai phụ mà thôi!".
Lúc anh đứng ra giữa văn phòng, dõng dạc nói ra những lời này. Trong mắt ẩn chứa hào khí ngút trời. Phong thái tự tin, đĩnh đạc còn có mang dáng vẻ phong độ, oai hùng. Nắng từ bên ô cửa sổ lớn rọi vào, tựa như dát lên người anh một lớp áo choàng sáng lấp lánh. Vân Ninh nhìn mà ngẩn hết cả ra, trái tim đập loạn nhịp.
Dường như cứ mỗi lần Hải Đông áp sát đến cô là sẽ mất đi sự quyến rũ thường thấy.
Nhân viên bên dưới vỗ tay vô cùng nồng nhiệt, tựa như thứ mà bọn họ đang tán thưởng là sự đẹp trai của anh chứ không phải là những lời anh vừa nói. Nhớ đến khung cảnh hai người bì bõm, dập dìu trong sóng nước sáng nay, Vân Ninh thoáng đỏ ửng hết cả mặt mày.
"Tiểu Ninh, anh lên lầu lo liệu công việc một chút. Em ở đây làm quen với mọi người, với tình hình hiện tại của cửa tiệm" - Hải Đông chồm đến trước người cô, mở ra ngăn kéo - "Bên đây là sổ sách mấy ngày qua. Em xem cho kỹ, có gì không hiểu thì cứ hỏi anh".
Anh lấy trong túi áo ra một chiếc điện thoại mới cứng, đặt lên bàn trước mặt cô.
"Chỉ cần em cư xử cho thật tốt, tôi sẽ từ từ buông lỏng tự do cho em".
"Ừ!".
Cô thờ ơ nhả ra, đột nhiên nhận thấy cơn giận của mình nguôi ngoai hơn một nửa.
Não cô có vấn đề rồi sao? Ở chung với kẻ thù lâu ngày, cơn giận liền tan đi mất? Không thể thế được. Sáng hôm qua cô vẫn còn rất hận anh.
"Bà chủ, bà có một người chồng như vậy thật là tốt!".
Chờ Hải Đông khuất sau cánh cửa, một nhân viên không nhịn được mà la lớn. Những người khác cũng bắt đầu ngợi khen, trầm trồ. Nhân vật kia là Hà tổng đó, người độc thân hoàng kim lâu năm nhất trong thành phố này, cuối cùng đã bị thu phục, rơi vào tay Dương tiểu thư, người mà anh dành hết cả mấy năm tìm kiếm.
Bọn họ còn tưởng cô sẽ vui mừng lắm chứ? Rốt cuộc chỉ thấy cô cười gượng miễn cưỡng, không có lấy một chút vui vẻ nào...
Vân Ninh làm việc cả một ngày dài, không động đến cả ăn uống. Dường như chỉ có làm việc mới khiến cô quên đi tất cả những đau khổ và bế tắc ở hiện tại. Số liệu kinh doanh của mấy ngày qua xem chừng rất khả quan. Cô đoán công lớn đều chủ yếu là nhờ có anh.
Hà Hải Đông cho dù làm việc xong rồi vẫn không thấy có lấy một chút tin nhắn