Hà Hải Đông đem cô đến đây nhưng anh vẫn còn rất bận. Buổi chiều, anh vùi đầu vào máy tính. Nửa thân áo vest nửa thân quần cộc ngồi họp online. Vân Ninh thấy hơi có lỗi khi đã cứ liều mạng đòi anh phải đưa cô đi tuần trăng mật trong khi anh còn bao việc phải lo như vậy.
Mấy năm qua anh mải đi tìm cô. Có rất nhiều dự án mới anh đều không dám nhận. Đến mãi gần đây, ổn định lại một chút, bao nhiêu dự án dồn ứ đi vào tiến trình thực hiện.
Vân Ninh đói meo. Mái tóc còn ướt sũng, cô còn muốn bơi tiếp nên chưa có thay đồ. Hình dáng thiếu nữ trong bộ bikini táo bạo kia không khỏi khiến anh mất tập trung khỏi màn hình laptop mấy lần. Nhân viên kỳ cựu trong công ty đều thấy vẻ mặt của ngài tổng giám đốc như đang muốn chảy nước dãi đến nơi. Bọn họ còn tưởng bên khách sạn Maldives kia có món gì ngon ăn lắm, cho đến khi nghe thấy một giọng nói nhỏ ngọt ngào như chảy nước vọng qua.
"Chú ơi, em đói quá. Em đi kiếm chút gì ăn nhé? Chú có muốn ăn gì không?".
"Tôi ăn gì cũng được. Em cứ lo cho cái bụng nhỏ của em trước đi đã. Đêm qua em chưa ăn gì cả phải không?".
"Thế... em chọn món rồi mua thêm cho chú một phần giống em nhé!".
"Ừ! Đi cẩn thận đấy, đừng la cà!".
Mặt Vân Ninh sa sầm.
"Chú tưởng em là con nít đấy ư?".
Mẫu chuyện nhỏ của cặp vợ chồng mới cưới cùng nụ cười tươi rói của Hà Hải Đông làm mấy ông già trong công ty mặt mày xụ xuống hẳn. Mãi đến khi vợ đi khuất sau cánh cửa rồi thì gương mặt của Hà Hải Đông mới quay về trực diện với màn hình.
"Đừng để ý đến tôi. Mọi người cứ tiếp tục đi".
Mọi người: có thể không để ý được ư?
Vân Ninh tung tăng trên con đường gỗ trên biển thẳng tắp chạy về phía bờ. Gió lộng hất tung mái tóc vừa dài đến ngang vai cùng chiếc áo lưới màu trắng cô khoác bên ngoài bay bay, ôm sát lấy cơ thể lộ ra đường cong ẩn hiện và bikini mỏng tang bên trong đẹp tuyệt trần.
Đường nét trên gương mặt cô vẫn mang đường nét Á Đông nhiều hơn, nhưng màu mắt và màu da quá sáng nên trông vô cùng huyền bí và hư ảo.
Không ít đàn ông nước ngoài đã chú ý đến cô kể từ khi Vân Ninh còn chưa bước vào nhà hàng. Chiếc áo ngắn cũn, để lộ ra hai đùi thon dài nuột nà khiêu khích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bao năm sống ở nước ngoài nên ngoại ngữ của cô không gặp chút trở ngại gì. Rất nhanh, cô gọi tôm hùm, cua hoàng đế và vô vàn các loại hải sản. Phục vụ bảo cô ra bàn ngồi đợi một chút, mà mông cô vừa chạm ghế thì đã có ngay một anh chàng người nước ngoài chạy đến làm quen.
"Hi, em đẹp quá, chúng ta có thể làm quen được không?".
1
Resort mà bọn họ ở là resort xa hoa nhất trên Maldives. Những vị khách ở đây tất nhiên cũng đều vô cùng sang trọng. Chàng trai tây kia da trắng, mắt xanh, trông có vẻ lịch lãm vô cùng.
Tiếc thật đấy, nếu quen anh ta ở Pháp, chắc mọi chuyện sẽ khác. Chính Vân Ninh cũng thấy khó hiểu, tại sao mấy năm ở đấy cô không thử quen một anh chàng tây nào nhỉ?
Cô mỉm cười, lịch sự đáp lại.
"Thật xin lỗi, nhưng tôi đã có chồng rồi...".
Chàng trai kia ngạc nhiên, tỏ vẻ không tin.
"Không thể nào. Trông em trẻ vậy mà, làm sao đã có chồng rồi?! Hơn nữa em cũng không có đeo nhẫn cưới!".
Vân Ninh lúng túng.
Ban nãy do cô sợ tắm biển sẽ rơi mất nên đều tháo hết cả ra bỏ lại trong phòng.
"Em đừng sợ. Tôi rất nghiêm túc, tôi sẽ không làm phiền em đâu" - Chàng trai kia trông vô cùng chững chạc. Phong thái có vẻ cũng ở tầm tuổi của Hà Hải Đông - "Tôi chỉ muốn xin số của em và tìm hiểu về em nhiều hơn một chút thôi".
Hà Hải Đông kết thúc cuộc họp sớm, chạy ngay ra phía bờ biển tìm thì đã thấy cô ngồi đó cùng một người đàn ông nước ngoài lạ mặt. Máu ghen của anh xông lên tới não. Chân hầm hập đi tới, chẳng cần ai mời gọi, anh tự ý ngồi xuống, kéo cô vào lòng.
"Chào anh, anh tên gì vậy nhỉ?".
Vân Ninh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ muốn đánh nhau của anh, thấy có chút buồn cười. Già rồi mà lúc đánh dấu chủ quyền thì vẫn loai choai như thiếu niên mới lớn.
Người đàn ông kia vừa trông thấy anh thì từ đầu đến chân đều cứng đơ.
"À xin lỗi. Anh chắc là chồng của cô ấy... Tôi là... là gì không quan trọng nữa" - Anh ta vui vẻ nói - "Hai người ở lại vui vẻ. Tôi đi trước...".
Hà Hải Đông siết lấy eo cô.
"Sao mới đi một chút mà đã câu dẫn đàn ông tới rồi?".
Vân Ninh uất ức.
"Sao em biết được chứ?".
Anh cầm lấy tay cô, liền phát hiện ra cô không đem theo nhẫn cưới. Ban nãy anh còn thấy lạ, giờ thì không thấy lạ nữa rồi.
"Tiểu Ninh, em muốn chết rồi có phải không?".
"Không phải đâu mà. Do em sợ nó rơi xuống biển nên mới tháo ra thôi... Em oan quá...".
"Oan? Tôi thấy chẳng có gì oan ức ở đây cả!".
Hà Hải Đông lừ mắt quay đi. Gương mặt giận cô thấy rõ.
"Đừng giận em mà! Em có cố ý đâu. Em nói em có chồng rồi nhưng người đó không nghe...".
"Trách hắn được sao? Em còn trẻ trung như vậy, ai biết được em có cam lòng hay không?".
Cô tựa vào ngực anh, dùng ngón tay vẽ vẽ lên đùi anh.
"Thì vốn dĩ em đâu có cam lòng...".
"Em...".
Hà Hải Đông tức tới mức á khẩu.
"Đến giờ em vẫn còn nhớ nhung Thang Viễn?".
Vân Ninh ngẩng đầu, nghiêm trọng nhìn anh.
"Hà Hải Đông, bây giờ