Tuần trăng mật ngọt ngào trôi qua. Hà Hải Đông lên máy bay qua Mỹ, còn Vân Ninh trở về với cuộc sống thường ngày nhàm chán. Chị em trong công ty đều đùa rằng, kể từ sau khi trở về từ "đảo thiên đường", mặt cô trông có khí sắc hơn hẳn, càng rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Chiều hôm đó khi còn đang tất bật lên kế hoạch ra mắt sản phẩm mới thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt. Vân Ninh ban đầu nghĩ không có chút liên quan gì đến mình nên không để ý lắm, cho đến khi có nhân viên hối hả chạy vào.
"Chị Ninh, chị Ninh, nguy to rồi! Bên ngoài có người dẫn đến một đứa bé trai đòi gặp chị, nói đó là con của Hà tổng!".
"Gì cơ?".
Vân Ninh không khỏi kinh ngạc.
Mấy năm qua không phải anh đều đi tìm cô, không có ai hết cả sao?...
Cô bần thần đôi chút, nhưng vẫn lựa chọn tin anh mà giữ bình tĩnh đi ra ngoài.
Đứng trước cửa tiệm chờ giáp mặt cô là Văn Văn. Cô ta dẫn theo một đứa bé trai đã lớn nhổng chắc phải năm hay sáu tuổi gì đó rồi. Cậu bé trông vô cùng sáng sủa và đẹp trai, nhưng tuyệt nhiên không có chút điểm nào giống Hà Hải Đông.
Lạc Lạc trước đây có giống Hà Hải Đông không thì cô không chắc nhưng mà...
Nếu Văn Văn không tự nhiên xuất hiện ở đây, Vân Ninh thật sự đã quên mất sự tồn tại của chị ta ở trên đời này. Từ sau lần cuối cùng gặp gỡ, địa vị của chị ta trong giới vô cùng sa sút, sau đó thì liền lặn mất tăm. Lần này bỗng dưng trở lại còn tìm đến nhà của cặp đôi đang nổi nhất mùa cưới kì này thì hỏi sao cánh phóng viên không lũ lượt kéo đến?
"Dương Vân Ninh, mày cũng tài thật đấy. Một con oắt như mày mà cũng câu được một con cá lớn như Hà Hải Đông?!" - Văn Văn cười ra như phỉ nhổ - "Thảo nào từ lần đầu tiên gặp mặt mày tao đã không ưa. Xem đi, đây chính là con của tao và Hà Hải Đông đấy!".
Mắt của cô và cậu bé kia thình lình chạm nhau. Con ngươi của cậu bé rất sáng nhưng mang chút e dè và sợ hãi không giấu được. Vân Ninh như bị chạm trúng điểm mềm. Cô đối với chuyện Hà Hải Đông có con riêng cũng không có thành kiến gì. Ngược lại như vậy càng tốt, cô sẽ không cảm thấy có gánh nặng gì khi không thể sinh con cho anh được nữa.
"Con không cần phải sợ. Cô là..." - Vân Ninh tỏ ra gần gũi, muốn tiếp cận đứa bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô ta chính là mẹ kế ác độc của mày đấy!" - Văn Văn nói vào tai con cô ta - "Mày tới gần mà xem đi, xem cô ta có muốn đánh, muốn chửi mày không?".
Mắt Vân Ninh loé lên. Cô không tin nổi có người mẹ nào mà tự dưng đi đe doạ một đứa trẻ non nớt như thế...
Đứa bé kia kinh sợ khóc oà.
Cánh phóng viên được dịp nhao lên, chẳng cần biết đúng sai gì hết cả. Trước cửa tập đoàn Hà thị lúc này là một mớ hỗn loạn.
Thái độ của Vân Ninh không giống như Văn Văn tưởng tượng. Cô không khóc cũng không tức giận. Ngược lại thản nhiên đến mức bàng hoàng.
"Bé ơi, con tên gì?" - Vân Ninh vẫn hết sức kiên nhẫn, ngồi xổm xuống nói chuyện với cậu bé - "Con có thể cho cô biết tên với có được không?".
Cậu bé kia vẫn chưa đến nỗi không biết điều như vậy. Đôi mắt sáng trong nhìn cô, đánh giá một hồi. Sau đó thì miệng mới khẽ mấp máy.
"Con... Con là Jayden ạ...".
Một đứa trẻ thông minh, xem như không bị mẹ nó làm cho loạn trí.
"Dương Vân Ninh, cô bị làm sao vậy? Đây chính là con của Hà Hải Đông đó! Cô không tức giận, cũng không... gì cả sao?" - Văn Văn gạt phắt tay cô ra.
"Gì là gì?" - Cô cười lạnh. Bàn tay đưa ra nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Jayden - "Chính vì là con của Hải Đông nên tôi càng phải đối xử tốt chứ đúng không nào?!".
"Bà mẹ nó, cô thật giả tạo!" - Văn Văn tức tối chửi rủa.
Jayden dường như không có ác cảm với cô. Thằng bé cảm thấy người thiếu phụ trước mặt thật đẹp, đã vậy còn hiền hoà, có hơi ngẩn ra.
Vân Ninh xoa xoa tay của đứa trẻ, có chút xúc động. Nếu như Nhất Nhất còn sống, có phải tay cũng sẽ lớn bằng chừng này rồi không?
Văn Văn nhìn cảnh này thì cay mắt đến không chịu được. Chuyện này hoàn toàn đi ngược lại với ý đồ của cô ta.
"Jayden, con có thích đi ăn gà rán hay ăn kem không? Cô đưa con đi đâu đó chơi nhé!".
"Dương Vân Ninh, cô bị ngáo à? Thằng bé này là con của tôi, con tôi đó!" - Văn Văn bức xúc gào lên, cô ta vốn tưởng đến đây sẽ được bịt miệng bằng một món tiền lớn.
"Văn Văn, con cô hay con tôi thì thằng bé đều là một đứa trẻ. Nó không xứng được cưng chiều sao?".
Nghe thấy Vân Ninh nói vậy, Jayden liền liếng thoắn buông tay mẹ, chạy đến chỗ cô nài nỉ.
"Dạ, con thích ăn gà rán lắm ạ. Chúng ta có thể đi ăn KFC được không? Mẹ con không cho con đi ăn gà rán bao giờ cả!".
"Được, vậy chúng ta đi mua kem, rồi ghé qua KFC có được không?".
Văn Văn trơ mắt đứng nhìn Jayden chạy theo Dương Vân Ninh mà không nói được lời nào cả. Qua đây đã không kiếm được món tiền nào mà cả đứa con trai duy nhất còn bị cô cuỗm đi mất.
Chị ta hốt hoảng chạy theo cô và Jayden.
"Dương Vân Ninh, cô